Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

13/4/16

Ngày không nắng

Vẫn là em đấy thôi... dù lâu rồi không viết blog, không viết note... Chỉ bởi cuộc sống đã trở nên quá khó khăn với em sau chừng đó chuyện xảy ra...
Nhưng cho dù em có tự kỷ nơi này thì ngoài kia dòng đời vẫn cứ trôi như bao ngày. Thế nên lý trí nhắc nhở em rằng phải cố gắng, cố gắng hơn nữa để những người yêu thương em không phải lo lắng, để những người ghét em khỏi nhọc công thương hại.
Cứ thế, em cố gắng mỗi ngày. Và cứ thế, cuộc sống trôi qua mỗi ngày. Dù lòng em đang mưa thì em vẫn cứ cười vui như ngoài kia đang là ngày nắng. Ngày của bình thường. Em không mong người khác thông cảm hay thấu hiểu, mà chỉ cần người khác biết và ghi nhận rằng em đã rất nỗ lực cho mọi việc, nỗ lực hơn cả những gì em có...
Ví như, lúc bảo vệ tốt nghiệp, thầy hướng dẫn dĩ nhiên muốn em đạt 8,6 (điểm giỏi) thay vì thực tế em chỉ đạt 8,3 (điểm khá). Dù thầy đã bỏ nhiều công sức hướng dẫn, dù thầy đặt khá nhiều niềm tin ở trò mà kết quả không như ý, nhưng thầy vẫn vui vẻ chúc mừng và động viên em hết mực vì thầy biết trò của thầy đã dồn hết sức lực để hoàn thành nó. Dĩ nhiên em hiểu và vì vậy càng trân quý hơn!
Nhưng em ngộ ra rằng, không phải ai cũng có thể làm được như thế...
Thời gian cứ trôi tuồn tuột cùng với sự cố gắng của em. Bước chân em ngày qua ngày đã nhọc nhằn dần lên. Đến lúc em thấy rõ sự mệt mỏi trên đôi chân của mình cũng là lúc đôi chân bắt đầu sai nhịp. Có những bước đi sai có thể lui lại nhưng có những bước đi sai dù em có hối tiếc ngay tức khắc thì cũng không còn có thể rút về...
Con đường em đi giờ trở thành sâu hun hút. Nhưng em rất mệt rồi. Không muốn cố gắng nữa. Muốn dừng lại. Ngồi xuống. Ngã mình trên một bãi cỏ non xanh.
Hôm nay em không cười, dù ngoài kia ngày rất nắng!
PS: Bạn cứ hay hỏi tại sao em viết gì nghe cũng buồn buồn, hãy cứ nhìn xem trong thế giới văn học tỉ lệ truyện cười chiếm bao nhiêu phần trăm truyện khóc là hiểu thôi mà :)

31/7/15

Haizza... thời gian như vó ngựa trôi nhanh

Mỗi ngày vẫn nhanh như 24h. Mỗi tuần vẫn ngắn như 7 ngày. Mỗi tháng vẫn vèo trôi như chỉ 30 hay 31 ngày. Mới đó mà đã cuối tuần... cuối tháng... 
Thời gian vó ngựa mà thứ mình muốn làm thì như biển. Chỉ trách sao lúc trẻ ngày rộng tháng dài cha mẹ nuôi thì chỉ biết lãng phí thời gian, để đến giờ mới lòi ra hết sở thích này đến đam mê khác... Tất cả cứ xếp chồng lên nhau để rồi lại bị cuộc sống mưu sinh, mưu cầu hạnh phúc phũ phàng đè một phát bẹp dí :'(
Haizza...
PS: ví dụ ta đang rất muốn viết dài thêm tí nữa nhưng lại đến giờ đi ngẫu mất doài... haha :v
PS of PS :v vừa kết thúc một ngày với một vài việc làm tâm trạng không thoải mái lắm, ngủ sớm cho nó lành :)

22/4/15

Nhạt!

Thỉnh thoảng khi ta không đủ tự tin thì cứ tự ủi an "nếu ta là này... là kia...", hay, "nếu ta có này... có kia..." tự tin ta sẽ có thừa! Nhưng thật ra, có chắc khi đó ta sẽ đủ tự tin? Hay rồi vẫn sẽ tự ti và ngóng tìm vài thứ khác???

Thỉnh thoảng ta thấy mất niềm tin vào con người thì cứ muốn phang ngay vào mặt cái đứa nào kia và bảo "tao biết hết nhớ, mày là... này nhớ, mày là... kia nhớ,  mày sống giả tạo lắm, cáo già cho lắm vào thì không lớn nổi đâu con ạ!" Lúc đó ta mới chính là ta! Nhưng ta lại phát hiện ra một sự thật đau lòng rằng dạo gần đây ta hình như đã đánh mất bản thân rồi. Những đứa kia chắc chúng nghĩ ta ngu, đứa tốt hơn chút sẽ bảo ta hiền, còn ta thì thừa biết ta chỉ hèn thôi :)

Thỉnh thoảng muốn than thân trách phận vài câu nhưng rồi kiểu gì cũng sẽ có vài người lo lắng (thật) và rất nhiều người tỏ ra lo lắng (kiểu tò mò)... Ta vì cứ muốn đối phó với cả 2 loại người này nên riết rồi trở thành siêu treo status lừa đảo... kiểu như: đang cười ngoác hết mang tai ra thì lại treo status "tự dưng muốn khóc", lúc cô đơn muốn chết thì lại loa rằng "vui quá, phởn quá, xõa đê..." v.v và v.v
Thỉnh thoảng mất thăng bằng thì lại cú đêm viết vài thứ vớ vẩn kiểu như này... :v

PS: Dĩ nhiên chưa hết những thứ vớ vẩn muốn viết nhưng onl bằng điện thoại đểu nó lòi hết cả mắt ra rồi đành phải đi ngủ cái đã. Chúc cả nhà ngủ ngon! Ta cũng ngủ ngon và sẽ mơ giấc mơ muôn thuở là được sở hữu cái ipad cho đỡ bị bét nhè hai con mắt :)

19/4/15

Ngoại của con

Cách mấy bước chân thôi mà phải gần nửa năm con mới lại được về thăm ngoại...
Ngoại cũng nhớ con, con cũng nhớ ngoại nhưng hoàn cảnh (với lý do kiêng cữ gì gì đó mà vì người này người kia con nên làm) buộc mẹ con phải nói dối ngoại mỗi lần ngoại hỏi về con... Cũng có thể vì thế nên khi nhìn thấy con là ngoại mắng "cháu ngoại như bãi cứt trâu". Dù thế con vẫn thấy vui vì ngoại vẫn đủ minh mẫn để mắng yêu cháu gái... Con yêu ngoại...
PS: Bàn tay xưa bế bồng, chăm sóc con giờ đã còng queo không thể mở thẳng ra được thế này đây!

30/10/14

Chỉ sống có một lần

Hôm qua được tin anh Bùi Văn Hải - anh bạn khóa trên - mất, buồn suốt cả buổi. Mình luôn tự nhủ bản thân là đừng làm gì để phải hối tiếc mỗi khi nhìn lại quá khứ. Vậy mà bây giờ mình lại đang rất hối tiếc. Hối tiếc vì chưa nói được tròn tiếng cảm ơn... Hối tiếc vì chưa kịp nói được một lời xin lỗi...

Biết anh từ thời Đại học nhưng phải hơn 10 năm sau tham gia vào diễn đàn Cựu sinh viên Đại học thủy sản mới chính thức quen biết nhau. Hồi đó mình có hỏi về tình hình sức khỏe, anh bảo là ơn trời cho anh tai qua nạn khỏi, anh hết bệnh rồi... 

Rồi mình thấy anh lập một số trang web, diễn đàn nhằm hỗ trợ kiến thức cả về chuyên môn lẫn kiến thức sống cho đàn em khóa sau cũng như cho cộng đồng. Mình cũng từng nhờ anh mà vượt qua khá nhiều vấn đề hóc búa trong quá trình học tập. Những câu cảm ơn cửa miệng vẫn nói thường xuyên nhưng một câu cảm ơn tự đáy lòng mình vẫn chưa thể hiện được...

Suốt 5 năm qua, mỗi ngày mình đều thấy anh nỗ lực tìm kiếm sách, tài liệu, viết bài và tận tình chỉ bảo, hỗ trợ cho lớp lớp đàn em... Mình cũng như khá nhiều người khác, mới đầu nhiệt tình tham gia rồi dần dần bệnh lười phát nặng và không còn quan tâm đến mấy cái diễn đàn, website đó nữa dù biết rất có ích cho bản thân. Mình cứ thế cười trừ mỗi khi anh nhắn tin nhắc nhở, giá như mình sống nhiệt huyết hơn, có trách nhiệm hơn, hoặc ít ra nếu không làm được gì thì cũng nên nói với anh một câu xin lỗi...

Anh như một đóa hoa nở giữa đời thường! Đã vắt kiệt cả sức lực, khối óc của mình cho người khác rồi lại còn phải vất vả đánh thức mọi người. Có lẽ vì anh quá tiếc khi người khác hoang phí thời gian vào những việc vô nghĩa còn anh thì lại không có đủ! (Đây là một trong số những gì anh đã viết)

Vẫn tưởng "ơn trời đã cho anh tai qua nạn khỏi"... Thế nên mình rất thờ ơ, thậm chí lúc anh đăng hình với cái đầu trọc lóc mình cũng không mảy may nghĩ đến việc bệnh anh đang mỗi ngày trở nặng. Qua facebook vẫn thấy anh sống lạc quan, vui vẻ mỗi ngày, vẫn thấy anh nỗ lực hết mình làm việc mỗi ngày. Mình không hề biết là cùng với đó mỗi ngày, mỗi khắc trôi qua cũng là mỗi ngày, mỗi khắc anh nỗ lực chiến đấu với bệnh tật. Mới hôm qua đây còn thấy anh post bài, vậy mà chiều hôm sau anh đã ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ...

Cầu mong anh thanh thản, bình an nơi chốn vĩnh hằng... Cầu mong cho vợ và hai con gái Suby Suka của anh sống tiếp đầy nghị lực như anh đã từng sống.

Hôm nay là sinh nhật một người bạn, cũng đang chiến đấu với căn bệnh ung thư. Cảm thấy được an ủi hơn khi phải tiễn một người này ra đi nhưng lại có một người khác đang được đón thêm một sinh nhật nữa. Bạn ấy cũng là một người đầy nghị lực. Cầu chúc cho bạn bình an để được đón nhiều sinh nhật khác nữa.

Đời người chỉ sống có một lần. Mình may mắn hơn anh Hải vì giờ vẫn còn có thể post bài. Mình may mắn hơn người bạn kia vì không phải vừa đón sinh nhật vừa chiến đấu với bệnh tật... Và, nếu may mắn, ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa... mình vẫn có thể tỉnh giấc đón ngày mới an bình! Tự nhủ bản thân hãy cố lên, vượt qua khó khăn trước mắt không để mỗi ngày của mình trôi qua trong hoài phí!