Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

24/12/07

Những mùa Noel đã xa



Một mùa Noel nữa lại đến...

Nhớ ngày xưa, lúc còn ở quê, mình hầu như không hề biết đến Noel. Ấn tượng Noel qua mỗi năm chỉ là đi ngủ sớm với lời nói quen thuộc của ba: "Noel năm nào cũng lạnh!", rồi thêm vài chuyện ba kể mà lúc đó mình chẳng hình dung nổi.

Năm đầu tiên vào Đại học, chuyện buồn cười... Có một anh chàng khoá trên, tự nhiên thích mình (phải gọi là mình bị bao vây tứ phía). Hơhơ, lúc đó mới bước vào cổng trường mà có người thích mình, suốt ngày chạy theo mình thấy cũng oách oách. Mình không yêu, hay đúng hơn là chưa hiểu về tình yêu. Mỗi buổi tối, chàng ta hình như chỉ có mỗi một việc duy nhất là đi tìm xem mình học ở giảng đường nào để đến ngồi cùng rồi đợi đưa mình về. Lâu ngày mình thấy cũng thích thích. Nhưng mình thì chẳng bao giờ đi học hay đi chơi một mình, lúc nào cũng có một chị và hai đứa bạn thân nữa. Tội nghiệp, riêng tiền để chiêu đãi bọn mình ăn chè ở quán chè rẻ nhất cũng đủ cho chàng nhịn đói mất mấy ngày rồi. Nói dài dòng quá mà giờ mới đến chuyện buồn cười đêm Noel: Chàng theo đạo nhưng mình có biết Noel là gì đâu, có biết Noel là ngày rất quan trọng với chàng đâu! Hôm đó, chàng mặc một chiếc áo mới màu tím láng óng, quần trắng, tóc tai bóng mượt (thực ra mình không nhìn thấy, sau này chị bạn lấy hình về rồi kể cho mình nghe thôi). Chàng cùng bạn đến mời nhóm mình cùng đi chơi Noel. Mình lấy cớ bận làm thí nghiệm hoá nên đứng lì trong phòng hoá không chịu ra ngoài. Chàng đợi mãi hơn 2 giờ đồng hồ, không ngờ mình đã lẻn về nằm ngủ ở nhà, thế là chưng hửng! Chị bạn thấy tội nghiệp quá nên phải đi cùng. Nghe nói hôm đó chàng im lặng từ lúc đi cho đến lúc về luôn. Hehe, thế là chàng bỏ mình quay 180 độ sang yêu con ông thầy giáo trong trường (cô bé đó đẹp dã man). Chuyện này còn buồn cười hơn nữa: mình tức giận đến thẫn thờ mất mấy hôm - thật ra lúc đó cũng tưởng đó là tình yêu. Sau này mới hiểu, con gái quả thật quá là ích kỷ!

Noel của năm thứ 2, cả phòng một bầy con gái rủ nhau đi bộ từ Trường mình sang tận Cao đẳng ăn ốc. Lại còn bảo nhau, ăn ốc phải uống rượu mới không bị đau bụng, thế là gọi ngay một xị. Lúc về, mỏi chân quá, nhảy vào quán gọi tiếp mỗi đứa một ly chanh rum, hehe, về đến phòng đứa nào cũng tưng tưng, lại đúng đêm mất điện nên kéo nhau ra ngồi giữa sân ngắm trăng tâm sự đến hơn 1 giờ mới chịu đi ngủ.

Và rồi những mùa Noel sau... Tất cả đã xa xôi... Tình đầu...

Từ ngày về Đồng Hới (kể cả lúc có chồng) mình hình như đã quên mất Noel rồi. Ở đây chỉ còn có một dấu tích nhà thờ, dân theo đạo chắc chẳng còn ai nên Noel cũng chỉ ồn ào hơn ngày thường một chút bởi bọn teen đua xe ầm ĩ ngoài đường...

Noel năm nay mình nhận được lời chúc "Giáng sinh vui vẻ!" đầy điện thoại và đầy cả e-mail. Nhưng anh không ở bên, bàn tay mình vẫn lạnh đấy thôi...

Đành thôi, tự chúc mình và chúc tất cả mọi người một mùa Giáng sinh AN LÀNH - VUI VẺ - HẠNH PHÚC!

15/12/07

Happy birthday to the first lover

Người yêu ơi, lúc anh đi mưa buồn rơi giăng lối
Còn mình em ngồi đếm nỗi cô đơn một thời
Hoàng hôn qua, ánh trăng khuya buông dài trên tóc rối
Dòng sông trôi, còn mang những nỗi đau biển khơi

Người yêu ơi, có hay không câu “thời gian thay đổi”
Để mùa xuân còn rơi chiếc lá thu ngậm ngùi
Bờ môi em nhắc tên anh khi tình yêu khát cháy
Ngày anh đi, đã quên em trong chiều lá rơi...

Phố vắng, phố vắng giữa nỗi đau em cần vòng tay ấm
Cố níu dĩ vãng, muốn có anh khi tình đời giá băng
Làm sao em quên phút bên nhau, anh dìu em qua phố vắng
Rồi em mang giông tố trong tim khi tình tan như chiếc bóng
Vẫn biết cuộc đời không như chờ mong

Đã có những lúc thấy nhớ nhau khi dòng đời thay đổi
Sẽ có những lúc phải cách xa cho dù còn đắm say
Đời không cho thêm phút bên nhau xin người vui trong phút cuối
Rồi mai đây khi bước chân đi không còn ai mang tiếc nuối
Sẽ có một người yêu anh hơn em

14/12/07

Độc bình đã nở hoa



Cái cây này mẹ trồng. Mình chẳng biết là cây gì nữa nhưng mẹ nói đó là cây độc bình (hehe sao mẹ chẳng chọn cây nào lại đi chọn cái cây có tên độc đáo và giống mình thế không biết?!).

Hồi còn con gái mình có mua 2 cái chậu nhỏ để trồng cây cảnh nhưng lại chẳng làm gì cả, rồi sau đó cũng quên mất! Bữa trước người ta trồng cho mình 2 gốc hoa giấy thế là nhớ lại cái chậu cảnh năm xưa.

Tưởng vẫn đang vứt lăn lóc, không ngờ trên đó đã mọc sẵn một cái cây. Mẹ bảo mẹ đi tập thể dục buổi sáng thấy hay hay nên mang về cho vào chậu.

Mình hì hục bưng về bỏ trước sân mà thấy nó chẳng tươi tốt gì cả. Mẹ nói cây này có hoa, người ta trồng nhiều lắm nhưng mình đợi mãi mà chẳng thấy có hoa hoét gì cả nên cũng nản chẳng để ý đến nữa. Hôm trước buổi trưa trời nắng nên ra sân ngó ngang ngó dọc, chợt phát hiện ra cây độc bình này đã nở hoa!

Xin em đừng thất vọng

Mấy hôm nay bận quá, với lại mạng cơ quan tự nhiên bị nghẽn nên không vào được. Không đọc được blog của mọi người cũng cảm giác thiếu thiếu thứ gì! Thời gian này mình thường để ý đến blog của một đứa em, vì nó là dân kinh tế tưởng chừng khô khan nhưng lại biết viết văn, làm cả thơ nữa. Nhưng mình không mong đọc được những entry nó viết hàng ngày, vì mình cảm nhận được trong mỗi entry của nó có nỗi buồn (như mình ngày trước vậy)...

Thật là buồn khi mình lại trở thành một điển hình để người khác nhìn vào mà thất vọng về cuộc sống của chính họ! Mỗi ngày của mình vẫn cứ trôi qua, mình tự tìm thấy niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống hiện tại của chính mình. Và mình thấy rất ổn. Nhưng mình đâu biết rằng một cô bé 27 tuổi chưa lập gia đình, vừa mới gặp chút trắc trở trong tình yêu lại nhìn vào mình để viết nên những dòng như thế này: "Mình thực sự mất lòng tin vào cuộc sống gia đình sau này, về vợ chồng, con cái, về bọn đàn ông. Quanh mình đâu đâu cũng thấy sự lừa dối, những lời ngon ngọt, những lời đầu môi chót lưỡi".

Mỗi ngày mình đọc entry của nó rồi để lại comment với những lời rỗng tuếch không đủ để nó thay đổi cách nhìn về cuộc sống! Mình đang rất ổn. Nhưng mọi người quanh mình không nghĩ thế, cả nó nữa! Vậy thì mình biết phải nói với nó thế nào bây giờ đây?

7/12/07

Hard work!



Tưởng là cuối tuần này đã được xả sì-trét, ai dè Trường ĐHTS lại ra đúng vào cuối tuần nữa. Vậy là khỏi nghỉ! Tuần sau lại tiếp tục đi. Chán! Sao cả năm không làm giờ đến cuối năm lại chạy như chạy việt dã thế nhỉ. Trưa hôm qua TTKN đã mời đi ăn liên hoan mừng "cuộc đua" chạy nước rút đã về đích tốt đẹp (số là đến cuối tháng 11 thì TTKN nhận được yêu cầu tập huấn chương trình nghèo, yêu cầu phải hoàn tất trước 15/12, vậy là trong vòng chưa đầy 15 ngày đã hoàn tất 32 lớp tập huấn - như thế chẳng phải chạy đua là gì?)

Mệt quá! Nhập tách gì mà không làm nhanh đi nhỉ! Hay là làm từ từ để các đơn vị còn kịp giải ngân trước khi bị thu con dấu?

2/12/07

Cần có yêu thương



...
Có đôi khi những gì em cần ở anh thật đơn giản, nếu anh hiểu rằng em chỉ cần ở bên cạnh anh, không cần một lời nói nào cả, hãy đừng ngại ngùng mà nhẹ nhàng và kín đáo nắm lấy bàn tay em. Cho em thấy anh sẽ dìu dắt em trên con đường mà chúng ta đang bước, cho em thấy em nhỏ bé nhưng em đã có anh che chở, và chỉ cần có thế... Tất cả tình yêu chân thành anh dành cho em sẽ được cảm nhận thật nhẹ nhàng và sâu sắc bằng những yêu thương giản đơn... Bởi em không cần gì cao xa, em chẳng muốn gì to tát, em không thích những ngôn từ hoa mỹ để lấy lòng... Chỉ cần anh lặng lẽ thôi, cho em thấy em không phải một mình...
...
Vậy nếu thật sự yêu em, hãy bắt đầu từ điều đơn giản nhất: cho em thấy bàn tay anh ấm áp đến thế nào!
Ngồi buồn, nhớ đến một entry cũ sưu tầm được đã rất lâu, em muốn nói, rất muốn nói với mọi người rằng em đã tìm được những yêu thương, em đã có một bàn tay ấm áp... Nhưng em biết, nếu nói ra sẽ chỉ là những lời chỉ trích, lên án. Liệu có ai hiểu được em để mà thông cảm... Liệu có ai (đôi khi cả bản thân em nữa) tin rằng con đường mà em sắp lựa chọn sẽ không phải là sai lầm lần nữa. Em mệt mỏi vì phải toan tính cho tương lai - một tương lai mà người thân mong muốn... Chỉ phải suy nghĩ thôi em cũng thấy mệt rồi, huống gì còn phải sống cho đúng như thế nữa thì quá ư mệt mỏi...
Nhưng ai hiểu được điều đó? Mọi người, rất nhiều người động viên em bằng những lời mà (em nghĩ) theo họ đó là những lời cảm thông sâu sắc. Em rất cảm ơn vì họ đã đặt mình vào hoàn cảnh của em để suy nghĩ cho em, nhưng với họ tất cả cũng chỉ là "giả sử", cho dù họ có yêu mến, thương quý em đến cỡ nào đi nữa thì họ vẫn không có một trải nghiệm thực tế để chia sẻ...
Em có một người bạn, hoàn cảnh giống em, đúng ra là tốt hơn em, vì bạn đã có một đứa con. Mọi người đều nghĩ, như bạn cần gì một người đàn ông khác nữa! Nhưng chỉ mình em biết, bạn cũng như em thôi, khao khát một bàn tay ấm áp, chỉ cần đó là một bàn tay có đủ hơi ấm, không quan trọng người đó là ai, hoàn cảnh như thế nào... (nói ra nghe thì sến nhưng lại rất thật)! Hoặc, đơn giản thôi, khi em nói: "Bạn ơi mình định đi học AV buổi tối", bạn hiểu ngay và trả lời "uh, đi đi, làm được việc gì tốt việc đó, đừng nên quá rãnh rỗi". Nhưng cũng với câu đó khi em nói với chị gái thì khác "Có dự định gì hay sao mà lại đi học AV thế?" vân vân và vân vân...
Và thế là em ngộ ra một điều, đôi lúc mình tưởng đã hiểu được người khác nhưng thật ra chẳng hiểu gì về họ cả...
Dĩ nhiên em biết, nếu không có cùng cảnh ngộ thì khó để cho ai đó hiểu được thứ em cần, nhưng em rất muốn nói rằng em lựa chọn, cho dù con đường em sẽ đi quả là gian nan vất vả, nhưng trên con đường đó có những niềm vui em chưa từng có được trong đời. Cũng có thể rồi một ngày kia em từ bỏ, nhưng hiện tại, với em đó là hạnh phúc mà em cần!

Entry for December 02, 2007

Đôi lúc tự thấy mình chẳng khác gì một con mèo, làm đêm ngủ ngày... Thời gian này tối nào cũng đến cơ quan nhưng thật sự không chất lượng lắm, khi bắt đầu tập trung được vào công việc thì lại đến giờ phải về.

Dạo này mọi người đều làm việc ì à ì ạch thì phải. Tâm lý chán nản vì lộ trình tách nhập quá chậm chạp! Trước đây mỗi lần mình nói chán nghề là chị gái lại buồn, lại day dứt vì nghĩ tại chị mà mình lựa chọn nghề này. Nhưng chị không biết rằng việc chán là cả của một thế hệ (kể cả nhiều đàn anh đàn chị) chứ riêng gì mình đâu! Nói thế thôi chứ làm lâu thấy cũng rất gắn bó, phải nhập vào nông nghiệp nghĩ cũng buồn thúi ruột. Mà buồn xong rồi có lúc lại thấy vui vui, biết đâu, sang nông nghiệp lại chẳng tốt hơn...

28/11/07

Lâu rồi không viết

Lâu rồi không viết bài cho báo ngành - Kể từ ngày nhập Bộ đến giờ hình như mình không viết gì cả. À có, hôm trước có làm một cái tin định gửi cho Tạp chí Thuỷ sản. Viết xong có cả hình nữa, nhưng vào YM hỏi anh longbob phóng viên thì anh ấy bảo "Nghỉ rồi, em gửi cho chỗ khác đi". Loay hoay mãi không biết gửi đi đâu, chẳng lẽ bỏ luôn thì phí. Cuối cùng cũng đăng được trên Tờ tin của Sở Khoa học công nghệ nhưng hình thì không còn đất. Hehe, đã nhận báo biếu và nhuận bút 50.000đồng .

Lâu rồi không viết truyện ngắn - Mấy năm trước mình có viết 2 truyện và đã được đăng cả hai, cộng với một truyện hồi còn Hoa học trò nữa là 3. Những truyện đó đều là hư cấu (trên 90%). Nhưng lâu rồi mình không còn tưởng tượng ra được chuyện gì nữa, có lẽ tâm hồn bắt đầu cằn cỗi rồi! Với lại, muốn viết thì phải thức, nhưng giờ mình lại luôn buồn ngủ rất sớm, phim 22h rất hay mà mắt mở còn không ra thì làm sao viết được truyện.

Lâu rồi không viết tạp nham - Với mình viết tạp nham có lẽ là năng khiếu, cứ viết cái gì là được đăng cái đó. Nhưng dĩ nhiên muốn đăng được thì phải nhằm vào một vài chuyên mục của một vài tờ báo mà khai thác. Theo kinh nghiệm bản thân thì cứ đúng chuyên mục là được ưu tiên số một. Hặc, ngon ăn, dễ kiếm tiền (nhưng nhuận bút hơi ít). Tạp nham mình viết chủ yếu với mục đích kiếm tiền nên giờ chẳng nhớ và cũng chẳng lưu lại nữa. Bây giờ cũng cần tiền, rất cần tiền, mà tự nhiên lại chẳng viết được nữa, chán thật!

Lâu rồi không viết và không sáng tác thư tình - Khoảng 10 năm trước, có một cuộc thi "Thư viết cho người yêu" ở Tạp chí Thế giới trong ta, mình đã tham gia vào đúng đợt cuối cùng. May mắn lọt vào vòng chung khảo nhưng lại không được cái giải khuyến khích nào cả. Sau này mình cũng có viết (nói đúng hơn là sáng tác) và không gửi vì sợ chồng biết được sẽ ghen. Tệ hơn, viết xong đặt pass rồi lại quên mất pass nên không mở ra xem lại được nữa, chỉ chắc chắn rằng tất cả đều viết cho mối tình đầu... Giờ thì không gian xa, thời gian cũng xa nên đã nhạt nhoà và không viết nữa...

Uh, mà sao tự nhiên thời gian này đôi lúc rất muốn viết một cái gì đó mà viết chẳng ra. Không viết được lại chuyển qua viết blog, mà viết blog thì lại không ra được tiền.

26/11/07

Angry!



Bực mình lắm rồi! Mấy hôm nay cứ đi suốt, vạ vật chỗ này qua chỗ kia, chẳng giải quyết được việc gì mà công việc ở nhà thì cứ phải để đống.

Hôm nay cũng thế, lẽ ra mình có thể về sớm để làm việc, vậy mà chỉ vì phục vụ việc riêng của Trưởng đoàn nên cả đám nhân viên phải lang thang từ 9h30 sáng đến 3h chiều. Mấy người kia làm việc dưới quyền bị như thế quen rồi hay sao mà không nói năng gì cả. Mình tức quá đi! Nhưng biết làm sao được, thấp cổ bé họng! Mong sao cho xong tháng hành động này...

Ngày mai được xả hơi một chút, vì đổi lịch nên mình có quyền đi theo chương trình Khuyến ngư đã bố trí, kệ cho mấy người đó muốn làm gì thì làm! Nhớ lại hồi còn làm Khuyến ngư, việc gì của mình cũng hiệu quả, không mơ mơ hồ hồ như bây giờ...

23/11/07

Entry for November 23, 2007

"Lần đầu tiên đọc blog của chị là lần đầu em đọc nhiều ở một blog như thế. Những bài thơ chị sưu tầm, nhữg tâm sự chị viết, rồi cả màu của blog làm cho em có nhiều cảm xúc muốn chia sẻ nhưng rồi chẳg biết phải sẻ chia thế nào. Em giữ im lặng ...
Đã lâu mới vào lại blog của chị, em mừng là những nỗi buồn đã vơi bớt đi, hay chị đã giấu được... Chỉ biết cầu mong chị sẽ vững vàng và hạnh phúc hơn..."

Đó là comment của một bloger vừa để lại cho mình hôm qua. Mình chưa biết người đó là ai và họ cũng không nói nhiều, nhưng chỉ vài dòng đó thôi cũng đủ... Có lẽ đây là lần đầu tiên - kể từ khi lập blog - mình thực sự xúc động từ một comment...

Cảm ơn em! Chị đang rất vững vàng và cũng cầu mong mình sẽ hạnh phúc hơn trong tương lai.

19/11/07

Smile!



Chào một tuần mới! Chuẩn bị cho chiến dịch tháng hành động vệ sinh an toàn thực phẩm thuỷ sản...

Cả tuần trước bận quá nên suốt ngày chỉ biết nhăn nhó. Có hôm em Lan còn bị nạt oan nữa, nhưng vì nó nhỏ tuổi hơn và cũng hiền nên không nạt lại. Tự nhiên nhớ nụ cười của chính mình !

"Anh rất yêu mỗi nụ cười của em, những khoảng khắc sao băng cảm nhận được hạnh phúc toàn diện bao trùm lên tất cả".

Hehe, người nói ra câu đó chắc cũng không còn nhớ, mà có nhớ cũng không dám nhắc lại vì... sến quá!

Uh, thì cứ cười nhiều vào! Biết đâu đó là sự thật! Biết đâu có ngày nụ cười của mình sẽ mang đến hạnh phúc cho một ai đó! (hehe, cười kiểu này thì chắc họ co giò bỏ chạy hết!)

18/11/07

Làm việc ngoài giờ

Lý do phải làm việc ngoài giờ mà chẳng có thêm thu nhập :

Đơn giản thôi, vì trong giờ không làm được nên ngoài giờ phải đến làm. Chẳng lẽ lại đi đòi lương làm thêm khi mà giờ hành chính thì mình toàn làm việc linh tinh. Nói rồi mới nói! Phòng 5 người việc ngập đầu mà có mỗi 2 cái máy tính chạy cà rịch cà tang, người này làm việc thì người kia ngồi nghỉ xả hơi. Rồi những người đó ngồi đọc báo, đọc tài liệu mãi cũng chán mới tụ tập nhau lại nói dóc, uống trà... Thế thì người giành được máy tính cũng đố có làm việc được! Cuối cùng, trong giờ hành chính, cái máy tính chỉ có nhiệm vụ duy nhất là lướt web . Nhưng có chuyện còn buồn cười hơn nữa, những người cần việc phải tranh thủ ngoài giờ để làm, vậy mà có một số người khác (họ được sở hữu một mình một máy) cứ nghĩ là người ta đang lợi dụng máy cơ quan để làm việc riêng trong ngày nghỉ .

Híc, làm liên tục mấy buổi tối, mấy buổi ngày, mãi cũng gần xong rồi. Bản cứng thì ai cũng có nhưng bản mềm thì chịu chết. Mình soạn toét mắt mà thu lại chỉ như là an ủi, nếu tính theo công mình bỏ ra để làm ngoài giờ, đau hơn nữa là bản mềm của mình thành bản free nữa chứ! Đã không bán được bản quyền mà có khi người khác dùng nó để kiếm tiền còn chẳng nói với mình tiếng cảm ơn. Đểu thật! Nhưng mỗi lần bị như thế cũng là để khôn ra một chút... Hehe, bản free bao giờ cũng là bản không đầy đủ!

17/11/07

Tại sao cứ phải chọn Yahoo! Mash

Tại sao cứ phải chọn Mash? Hôm qua ồn ào quá không làm việc được nên mình lại lôi cái Mash ra tranh thủ ghiền gẫm thêm chút nữa, phức tạp quá, bực thật đấy! Hiện tại mình chọn 360 vì dễ liên kết, vì đa số bạn bè mình đều có blog và mail ở Yahoo. Cứ với lý do này chắc mình vẫn phải tiếp tục chọn Mash. Nhưng liệu cái Mash có phổ biến được như 360 không?

Mình đã đọc một bài chia sẻ cách dùng Mash, thấy đa phần các thủ thuật blog đều phải dùng code. Từ những đoạn code mà người bạn đó cung cấp, mình đủ khả năng để thay đổi nó một chút theo ý thích. Nhưng căn bản là mình (và chắc chắn nhiều người) chẳng biết tí gì về loại ngôn ngữ lập trình này cả, thế nên có cố gắng thì vẫn không thể tự tạo được một cái Mash của riêng mình được.

Nếu một ngày nào đó 360 ngưng hoạt động, có thể mình cũng sẽ thôi viết blog hoặc mình sẽ chọn một trang nào đó dễ làm hơn, bình dân hơn, chứ không nhất thiết phải là Mash!

16/11/07

Khai trương Mash!

Hôm qua Hiếu Nhiên gửi invite cho nên đã nghiên cứu sơ qua cái Yahoo! Mash.

Sáng nay dậy sớm chạy đến nhà chị để giúp anh rể đưa bé đến trường. Tội nghiệp, mẹ đi vắng, ba đi công tác sớm, bé muốn dậy tạm biệt ba nên ba đi rồi bé còn tranh thủ ngủ nướng trên tay dì. Thằng anh thì nóng ruột nên cứ hỏi "Em xong chưa? Em xong chưa?", làm em gái rửa mặt xong rồi còn ngáp, mắt nhắm mắt mở mặc áo quần đến trường. Cô giáo chưa đến, cả trường mới có một bạn nhưng nó bảo "Dì về đi, em chơi với bạn".

Thế là tự nhiên hôm nay đến cơ quan sớm 1 tiếng. Loay hoay mãi với cái Mash, nhưng chán thật đó. Mình thấy nó chẳng bình dân như cái 360 này. Có lẽ nó yêu cầu trình độ cao hơn chăng? Thôi thì cứ quyết định khai trương hôm nay đi, dạo này bận quá, để từ từ rồi chỉnh sửa dần dần vậy. Vì nghe thông tin là 360 sắp đóng cửa mà, cứ đề phòng trước cho chắc ăn.

12/11/07

Kỷ niệm về bài thơ ăn cắp



D hỏi: "Bài thơ viết dưới avarta của chị là chị tự làm lấy à? Đọc lên cảm xúc thật khó tả...". Hặc! Nó nghĩ mình giỏi thế ư?! Là đồ ăn cắp đấy! Bài thơ mình đọc được trên blog của Justin bạn của My - đứa bạn nhỏ trên net của mình. Chắc J làm nó để tặng cho M. My có tính cách và tâm hồn giống, rất giống với mình (tự nghĩ thế) nên khi đọc bài này mình cứ thấy như ai đó viết cho mình vậy, thế là ăn cắp đưa lên trang nhất của mình luôn! Giờ nếu chủ nhân đòi bản quyền mình cũng nhất định không trả

Ngủ ngoan nhé, con mèo cưng hay tủi
Mộng xuân về đáp lại giữa đêm khuya
Ở bên tôi, buổi sáng đã thay mùa
Sương lạnh lắm, hồn thu chen khe cửa
Nỗi buồn em, tôi sẽ mang một nửa
Mưa có sang, xin nhẹ vướng vai người
Gió rung cành hoa khế có rụng rơi
Đừng vang tiếng kẻo lá sầu trở giấc...
Ngủ ngoan nhé, con mèo cưng hay khóc
Chớ mơ màng ngắm bóng dưới trăng soi
Bởi mây đen đôi lúc rất hẹp hòi
Sẽ đưa lạnh bên tôi về qua đấy
Nếu giữa đêm, nghe tim mình trống trải
Hãy gom vầng nguyệt quế bỏ trong chăn
Tình tôi hong ấm áp chỗ em nằm
Ngủ ngoan nhé, con mèo cưng hay dỗi...

Nói đến chuyện ăn cắp bài thơ lại nhớ một kỷ niệm buồn...

My à! Bây giờ em đang ở đâu? Chuyện của em - Linh - J ra sao rồi? Cho đến tận bây giờ chị vẫn không hình dung ra được lý do tại sao? Tại sao ngày nào chị em mình cũng chat, cũng SMS và còn điện thoại nữa, nhưng em lại giấu chị sự thật? Từ đầu đến cuối em lừa dối chị nhưng khi sự việc đổ bể ra, trong một khoảng khắc em lại bắt chị phải tin em, tin vào tình cảm của em? Chị luôn tin tình cảm của em, đến bây giờ vẫn tin, nhưng chị muốn nhiều hơn, muốn tin vào tất cả những gì thuộc về em... Em giận chị không tin em nên em delete số điện thoại, blog và cả nick của chị nữa! Em giận chị và em quay lưng không kịp gửi cho chị một lời giải thích! Thế còn chị? Chị bị em lừa dối suốt cả thời gian dài mà không đáng nổi giận sao? Uh, thì coi như chị đã sai, chị sai vì đã chất vấn em quá nhiều trong lúc điều em đang cần ở chị là lời an ủi... Chị cũng đã nỗ lực rất nhiều để chắp nối các sự kiện, sắp xếp mọi chuyện theo đúng logic trật tự của nó, nhưng mãi chị vẫn không thể sắp xếp được vì chị không thể là em... Rồi chị đã quyết định delete hết những gì thuộc về em... Thời gian đã trôi qua, không dài nhưng chắc cũng đủ để quên nhiều hơn nhớ. Hôm nay ngồi viết entry này, vẫn buồn... Uh thôi, chị tin em một lần để có thể gọi em là My. Có thể em không còn nhớ chị nhưng chị vẫn luôn coi em là kỷ niệm đẹp (như em đã từng có thật trong lòng chị)....

Gửi đến em lời chúc tốt lành!

5/11/07

Hạ Long ơi!



Lâu quá rồi bận đi công tác nên không viết Blog, giờ không biết nên bắt đầu từ đâu đây, có lẽ phải bắt đầu từ chuyện mình bị tuột mất một chuyến đi Hạ Long...!

Hôm trước, nghe Tú nói nó đi TP HCM góp ý Quy chuẩn ngành 1 tuần (lúc đó mình còn ở nhà ngồi chơi xơi nước vì không có việc gì làm). Nó bảo, các tỉnh phía Bắc tổ chức ở Hạ Long, dự án này khá lắm, cho đi máy bay cơ. Híc, mình đã được đi máy bay bao giờ đâu, thế là giờ có cơ hội rồi, vừa đi đổi gió vừa được thử cảm giác ngồi trên máy bay (hehe đi không mất tiền và cả có thêm tiền nữa chứ)!

Ai dè! Tự nhiên cuối tháng 10 lại vắt chân lên cổ mà chạy. Đi xã nghèo 1 tuần, tiếp Nha Trang 1 tuần. Đang ở Nha Trang thì điện thoại nheo nhéo bố trí lịch TH cho TTKN (tài liệu lại chưa soạn chữ nào). Sếp lại bảo, có lịch đi Hạ Long nhưng sếp không biết ngày nào mình về nên đã bố trí người khác đi thay rồi, với lại cũng có lịch của Vụ KHCN vào làm việc trùng với lịch Hạ Long nữa. Mình nói "cho em đi Hạ Long đi" nhưng sếp nạt "thế ai đi cơ sở với Vụ KHCN?". Híc! đành vậy, ai bảo mình VIP quá làm gì!

Hehe! Thôi, không tiếc làm gì nữa (mặc dù trong bụng thì ngược lại), kể ra thì mùa này Hạ Long chắc cũng chẳng thú vị gì lắm (rét quá mà). Còn máy bay, chắc rồi sẽ có cơ hội khác, biết đâu lại có dự án khác thanh toán cho đi hẳn khoang VIP ấy chứ nhỉ!

20/10/07

Hậu gia nhập WTO

Vậy là kết thúc một tuần điều tra theo chương trình "hậu gia nhập WTO". Nghe oách quá! Nhưng hậu gia nhập WTO là cái chi chi??? Vẫn đi làm và vẫn cãi nhau. Ai tích cực thì điều tra kỹ, còn lười biếng thì cứ y chang theo cái biểu mẫu đó, hướng dẫn các xã điền vào, thế là xong việc!

Nói thế chứ cũng vất vả. Sáng đi không kịp ăn sáng, tối về thành phố đã lên đèn. Cả tổ có 8 người chia 2 nhóm. Nhóm của mình mỗi ngày đi 4 xã (cũng may cả nhóm toàn người khôn lỏi nên bố trí được ôtô đi cả tuần - chứ nhóm kia ra quân trước mà giờ đã xong đâu ). Các xã này cách nhau cũng mấy chục km, lại còn đò giang cách trở nữa vậy nên từ một nhóm lại xé ra thành 2 nhóm nhỏ khác. Xã đến đều thuộc diện xã nghèo nhưng ăn uống thì no say, chỉ tiếc không có phong bì mang về .

Kết thúc đợt này lại bắt đầu 2 chương trình mới, thế là hết tháng. Lúc thì ngồi chơi chẳng có việc gì làm, lúc thì cứ chỗ này chỗ kia gọi điện bảo bố trí thời gian loạn cả lên. Cuối năm mà, từ Trung ương đến địa phương, ở đâu cũng cần giải ngân, nào là Vụ KHCN, nào là Trường ĐH Nha Trang, nào là Cục QLCL ATVS&TYTS, lại còn Khuyến ngư nữa chứ! Hèhè! Kệ họ, giải ngân, tiền họ nhận chứ mình có hưởng được chút lợi lộc nào đâu, muốn xếp lịch sao đó thì tuỳ! Nói thế cũng hơi quá, dĩ nhiên tiền mình không được hưởng nhưng ít ra thì họ làm mình cũng học hỏi được đôi chút .

Oài, nghe đồn chuyện Vàng Anh ầm cả lên mà đi miết chưa kịp đọc tin tức...

27/9/07

Sử dụng Gmail như một ổ đĩa

Cái này thì có lâu lắm rồi nhưng mà mình mới biết và cũng đã dùng thử rồi. Hôm nay post lên cho các bạn cũng lạc hậu như mình xem.

Trước hết bạn phải có một tài khoản Gmail tại http://mail.google.com

Sau đó, để biến Gmail thành ổ đĩa bạn phải tải chương trình Gmail Drive về. Tiến hành cài đặt. Lưu ý là trước khi tiến hành cài đặt thì bạn nên đóng hết các ứng dụng.

Sau khi cài đặt xong sẽ xuất hiện một ổ đĩa nằm trong Mycomputer. Bạn muốn sử dụng thì nhấp vào ổ đĩa rồi nhập user và pass vào sau đó chờ một chút để kết nối là ok.

Ổ đĩa này sử dụng cũng giống như ổ đĩa bình thường có điều hơi chậm hơn một chút.

Bạn có thể download Gmail Drive theo link này: http://www.majorgeeks.com/download4405.html

24/9/07

Chào ngày mới nắng lên trong lành

Nắng lên!
Sáng mở cổng ra thấy hoa thuỷ tiên nở rộ. Hôm trước bị mấy đứa trẻ con trộm mất mấy khóm phải trồng lại nên hơi thưa thớt. Nhưng vẫn đẹp đấy chứ.
Thuỷ tiên Thuỷ tiên

21/9/07

Để có một nụ cười



Đôi khi người ta cần mình giúp đỡ mà không giúp được cũng thấy thật là buồn. Buồn hơn nữa là vì việc đó đối với mình rất nhỏ nhặt nhưng với người ta là cả một vấn đề lớn trong cuộc sống.

Hôm qua người ta còn rất vui vì được mình đồng ý giúp, hôm nay thì hết rồi, mình buồn thật là buồn khi thấy vẻ mặt mệt mỏi của họ. Tất nhiên lỗi không tại mình nhưng... cứ cảm thấy không yên lòng chút nào...

Để nhận được một nụ cười trọn vẹn, để mình có ý nghĩa cho một ai đó, để có được chút niềm vui trong cuộc sống quả rất khó khăn...

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa và những nụ cười
Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy
Để mắt em cười tựa lá bay

Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi

Mỗi ngày tôi chọc đường mình đi
Đường đến anh em đường đến bạn bè
Tôi đợi em về bàn chân quen quá
Thảm lá me vàng lại bước qua

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Cùng với anh em tìm đến mọi người
Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát
Để thấy tiếng cười rộn rã bay

Mỗi ngày tôi chọn một lần thôi
Chọn tiếng ru con nhẹ bước vào đời
Tôi chọn nắng đây, chọn cơn mưa tới
Để lúa reo mừng tựa vẫy tay

Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
Nhìn rõ quê hương, ngồi nghĩ lại mình
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì đất nước cần một trái tim.....

19/9/07

Ảo giác

Tôi quen anh trong đợt hướng dẫn lớp tập huấn đi thực địa ba tháng trước, một người nào đó nói: “Thằng Quân cũng hay đấy chứ, để tao giới thiệu hai đứa mày với nhau nhé!”. Khi giáp mặt tôi chỉ cười, tôi nghĩ: “Nhìn hay thật đấy, một kiểu người rất lạ với gương mặt hiền từ nhưng lại toát lên dáng vẻ lạnh lùng và hình như rất từng trải”. Thế rồi tôi cũng quên bẵng đi chuyện làm quen đó dù có đôi lần thoáng gặp...

Tôi đã yêu Duy, ngoài Duy ra tôi không nghĩ đến người đàn ông khác tuy biết rằng cuộc tình này sớm hay muộn rồi cũng phải kết thúc. Chúng tôi yêu nhau nhiều nhưng gây gỗ nhau nhiều hơn, mỗi người đều có những khiếm khuyết mà người kia không thể chấp nhận được. Tình yêu không đủ mạnh vì thế trong một ngày buồn tôi và Duy chia tay. Hai đứa bước về hai phía, xa nhau mới hiểu là tình yêu đó thật lớn nhưng cả hai đều không quay đầu lại vì biết suốt đời rồi mình cũng chỉ làm khổ người kia mà thôi!

Và thật tình cờ tôi gặp lại anh trong một chuyến công tác, khi gần như không còn nhớ là mình có quen anh và khi lòng vẫn ngập đầy thương nhớ Duy. Vì đã quen biết nên chúng tôi để tâm đến nhau nhiều hơn một chút và cũng chỉ có thế với những câu chuyện ngắt quãng không đầu không cuối nếu không có một lần anh vô ý bị thương... Vết rách khá nặng, nhìn anh cắn răng chịu đựng tôi lại nhớ Duy. Ngày đó tôi khóc ròng nắm chặt lấy tay Duy còn Duy cứ cười trêu: “Anh chỉ đau vì thấy em khóc thôi!”, tôi biết những lúc như thế Duy chỉ cần có tôi là đủ! Hình như Quân đang đau lắm, nước mắt vô ý rơi tràn tôi đành bước ra ngoài và tự hỏi, mình có làm được gì cho anh chăng? Thế là tôi ngã về phía anh trong những ngày anh bị thương và trong điên cuồng nỗi nhớ Duy. Người ta thường nói, để quên đi người đàn ông này cách dễ nhất là tìm đến người đàn ông khác, tôi hiểu điều đó không đúng nhưng sự thật anh đã bước vào đời tôi bắt đầu từ đây...

Dù rằng Duy trong trái tim tôi khó có người đàn ông nào thay thế được và anh chỉ là sự đắp đổi nhưng tôi cũng đã rất hạnh phúc khi cảm nhận được tình yêu, sự chở che anh dành cho tôi. Quen anh, tôi biết anh đã trải qua nhiều va chạm trong cuộc sống. Bạn tôi nói rằng, người nội tâm và đa cảm như tôi dễ bị đàn ông lừa, nhưng nó lại nói, những người như anh khi gặp tôi sẽ cảm thấy bình an và vì thế họ yêu rất thật lòng. Nó mới chỉ tiếp xúc với anh một lần, tuy vậy tôi tin vì nó chín chắn và rất nhạy cảm và cũng bởi anh đối với tôi thật trong sáng. Tôi nghe có người nói anh đã có gia đình, có người lại khẳng định là chưa, còn tôi không nghĩ (đúng hơn là không dám nghĩ) sẽ bị anh lừa dối. Tôi cần nơi anh một điểm tựa để có thể vững tâm trong lúc này, khi mà vết thương với Duy vẫn đang còn rỉ máu. Không đủ can đảm nhìn thẳng vào chính bản thân mình, tôi tránh hỏi chuyện gia đình vì sợ nghe từ anh cả hai câu trả lời “không” và “có”. Tôi cảm nhận mình đã ở trong tim anh và chẳng cần gì hơn thế nữa!

Một lần anh đón tôi ở cổng nhà khách lúc 10 giờ đêm và bảo muốn đưa tôi đi nếm thử món “tiết canh bồ câu” (ở vùng quê mình chưa thấy có), dĩ nhiên tôi hiểu anh còn muốn nhiều hơn. Tôi lưỡng lự: “Không đi cũng được chứ, em hơi ngại?”. Anh gõ đầu tôi: “Anh muốn có một kỷ niệm, em không muốn sao!”. Hai chúng tôi dạo hết phố hết phường mà không tìm được nơi cần tìm. Mệt mỏi, tôi và anh ngồi nghỉ bên bờ biển, những cơn gió lạnh kéo chúng tôi xích lại gần nhau, phút yếu lòng tôi nép vào ngực anh để tìm hơi ấm... Vòng tay anh dịu dàng ôm tôi vào lòng lặng im tận hưởng niềm hạnh phúc đang rất thật, để sau này chẳng bao giờ tôi có thể quên được món “tiết canh bồ câu” của anh đêm ấy.

Anh nồng nàn mà không hề đòi hỏi, cưỡng ép vì thế tôi càng cảm mến anh hơn. Cho đến hôm cuối cùng của chuyến công tác, mọi thứ xung quanh như đổ sụp khi tôi được biết chính xác rằng anh đã có gia đình. Một người là bạn thân của vợ anh kể: “Thằng Quân nó cưới vợ gần như tảo hôn, chỉ tại mê giọng hát của con bé mà lỡ cả một thời trai trẻ!”. Thất vọng vì bị dối lừa, đau đớn vì vết thương cũ chưa lành đã lại mang thêm thương tích mới. Anh xem tôi như một trò đùa thế ư? Tôi không ngờ tất cả lại chỉ là ảo giác, niềm tin rơi xuống vỡ tan tành. Vội vàng và nông nổi, tôi tự đón lấy từ anh một đòn đau ngã quỵ. Thèm có được bàn tay nâng đỡ mà Duy đã ra đi bỏ mặc tôi nghiêng ngã giữa đường đời. Trong những ngày có Quân tôi đã đánh mất Duy, đánh mất tình yêu đó vĩnh viễn. Tôi cố gồng mình lên nhưng càng hận càng đau, càng khóc càng buồn, ánh mắt Quân vẫn đó nhìn tôi đầy âu yếm, anh đâu biết cõi lòng tôi vừa trải qua một trận càn.

Rồi tôi cũng hiểu ra chỉ bản thân mình là người có lỗi, chắc anh nghĩ trước khi đến với anh tôi đã biết hết sự thật, có lẽ anh có điều gì khó xử và có thể anh đã yêu tôi bằng tình yêu thật sự. Đôi lần hò hẹn, đôi cái nắm tay vội vàng, anh đã mang đến cho tôi niềm vui để xoá đi những ngày mệt nhọc, anh cũng chưa hề định lợi dụng tôi, vậy có nên trách hận anh? Không một câu to tiếng, không một lời nặng nhẹ, tôi xoá đi ảo ảnh về anh và quay lại thực tại với cuộc sống riêng của mình (may mắn thay chuyến công tác cũng vừa hoàn thành).

Thời gian quen nhau quá ngắn, tôi chưa kịp hiểu anh bởi thế khó mà đoán biết được anh vui hay buồn sau cuộc phong tình kia. Anh dù cũng đã lui bước giữ một tình bạn nhưng ánh mắt không thể giấu được mọi người rằng tôi là người bạn gái đặc biệt của anh. Lặng lẽ phân định rạch ròi ranh giới không cho phép vượt qua giữa hai người, tôi làm cho mọi chuyện kết thúc một cách tự nhiên như chính bản thân nó không thể tiếp tục. Trước đây anh từng nghĩ tôi là người con gái nhẹ nhàng hiền thục, giờ anh cũng thấy người con gái đó đầy cá tính và ưa nổi loạn. Và thế là tôi nhanh chóng tan đi trong anh, chắc chắn anh đẫ cảm thấy hối hận về tôi nên yêu vợ mình nhiều hơn... Một đồng nghiệp của anh bảo: “Nhà chỉ cách cơ quan khoảng 20 km nhưng hiếm khi thấy nó về thăm nên nhiều người tưởng là nó chưa có gia đình, dạo này không hiểu sao cứ chiều thứ sáu đã biến về với vợ con rồi!”. Hẳn đó là một người phụ nữ chịu thương chịu khó và nhất là giỏi chịu đựng sự thiếu vắng bàn tay chăm sóc của chồng. Xem ra nỗi đau của tôi thật quá nhỏ bé trước hạnh phúc lớn lao mà sau một thời gian dài chị mới tìm lại được! Giờ tôi mới hiểu cái giá của những điều được mất, tôi tha thứ cho anh, tha thứ cho cả bản thân mình.

Hôm nay tôi lại gặp anh theo dòng người trôi lướt qua tôi trong nụ cười lạnh lùng như quen như lạ. Tôi không còn buồn vì anh nữa tuy không thể tránh đôi phút kỷ niệm cũ thoáng trỗi dậy đau nhói lòng. Cơn bão qua rồi, những mất mát làm tôi cứng cáp hơn lên. Trước mặt tôi không còn là đêm tối mà chỉ có ánh bình minh đang ló rạng...

18/9/07

Sao lưu trực tuyến miễn phí 25GB

Theo Nhịp sống số - Tuổi trẻ online

MediaMax là dịch vụ lưu trữ trực tuyến mới nhất của Streamload. Được giới thiệu vào tháng 7 năm nay, MediaMax ngay lập tức được chú ý vì các tính năng hỗ trợ cao cấp cũng như dung lượng lưu trữ miễn phí lên đến 25GB.

Người dùng có thể lưu trữ gần như tất cả tập tin như: video, TV movie, nhạc số, dữ liệu, hình ảnh hay email. Chức năng của kho lưu trữ trực tuyến MediaMax phần nào cũng tương tự như BuddyBackup hoặc Xdrive của AOL, khả năng tổ chức tập tin sao lưu, truy xuất tới dữ liệu cũng như chia sẻ hình ảnh, phim… của MediaMax có phần “nhỉnh” hơn các đối thủ còn lại.

Bước đầu tiên để sử dụng MediaMax là bạn cần có một tài khoản đăng ký sử dụng dịch vụ này. Ngay từ bước khởi đầu đăng ký, MediaMax chỉ cần những thông tin đơn giản như tên tài khoản, mật khẩu và email (chính xác) để nhận mã đăng ký. Sau đó, bạn vào địa chỉ email này, và nhấn vào đường liên kết mà MediaMax gởi để kích hoạt tài khoản. Bước đăng ký tài khoản miễn phí hoàn tất.

Sau khi đăng ký và kích hoạt xong, bạn đăng nhập vào tài khoản của mình trên MediaMax.com, giao diện tài khoản cá nhân sẽ bao gồm các thẻ: Video Share (chia sẻ video), Photo Share (chia sẻ hình ảnh), TV & Movie Locker (lưu trữ phim hay các chương trình truyền hình), Music Locker (lưu trữ nhạc số, chơi nhạc số theo playlist tự tạo trực tuyến), File Manager (quản lý tập tin), Mail (cho phép gởi/nhận tập tin dung lượng lớn đến các tài khoản MediaMax khác dễ dàng).

Cách sử dụng MediaMax

Sao lưu dữ liệu lên kho lưu trữ MediaMax: đăng nhập vào tài khoản và nhấn chọn Upload. Tùy theo bạn muốn tải lên từng tập tin hoặc nhiều tập tin một lúc thì nhấn lần lượt vào: Single File Upload hay Multi File upload. Cách thuận tiện nhất vẫn là tải về chương trình MediaMax XL để có thể tải hay download tập tin trực tiếp trên desktop mà không cần đăng nhập vào website.

Tải dữ liệu về máy: muốn download dữ liệu về máy, ta chọn thẻ File Manager, sau đó trên danh sách tập tin được liệt kê, đánh dấu vào các tập tin cần tải về và nhấn Download để sao lưu.

Chia sẻ: mọi người đều có thể thấy và sử dụng được các tập tin hình ảnh, dữ liệu, video … mà bạn chọn chia sẻ ở địa chỉ: http://www.mediamax.com/ten_tai_khoan_cua_ban . Để chia sẻ, ta đánh dấu các tập tin trong danh sách File Manager, nhấn vào nút “Move” trên thanh công cụ, chọn di chuyển đến thư mục “Hosted”. Hoặc bạn có thể chọn “Copy” để sao chép dữ liệu vào thư mục “Hosted” thay vì chuyển toàn bộ dữ liệu.

Một cách khác để chia sẻ tập tin là dùng chức năng “Send”. Khác với “Hosted” vì nó chỉ gởi tập tin đến người nhận xác định qua địa chỉ email hoặc tài khoản MediaMax. Chức năng này có thể send theo dạng một liên kết và kèm theo mật khẩu để tải tập tin nhằm tránh thất lạc dữ liệu.

17/9/07

Lạ!

Hai tuần vừa rồi page views cứ tăng ào ào, sao vậy nhỉ? Lạ quá! Tò mò quá ! Không biết ai vào xem blog của mình? List friends của mình có 11 người chứ mấy, mà toàn là những người làm blog ra rồi để đấy cho nhện nó giăng?! Dĩ nhiên blog mình luôn để public nhưng trước giờ có nhiều người vào xem vậy đâu ta? Mình cũng không updates thường xuyên mà chẳng lẽ mới 10 ngày đã có hơn 100 người ghé thăm Hay là có người "yêu" blog của mình quá nên ngày nào cũng nhảy ra nhảy vô coi cả chục lần?! Hé hé, chắc là thế rồi!

12/9/07

Từ anh ra đi



Viết lại từ entry của một bloger

Anh cũng giống như cơn mưa mùa hạ, mang đến cho em những cảm giác trong trẻo, mát lành khi có anh ở cạnh. Cỏ cây, hoa lá rạo rực đón những hạt mưa về và lòng em cũng khẽ reo lên tiếng hân hoan khi anh đến. Hạnh phúc như ngập tràn mọi góc nhỏ của tâm hồn trong những ngày em được ở bên anh. Em nghĩ mình là người may mắn khi cuộc sống mang em đến gần anh và trao cho em tình yêu của anh. Và cũng nghĩ cả đời này chúng ta sẽ chẳng bao giờ lìa xa, chẳng bao giờ phải chia hai ngả, chẳng bao giờ em phải bước đi lặng lẽ một mình trên con đường thăm thẳm phía trước.

Mưa mùa hạ là thế, nhanh chóng ùa đến chiếm lĩnh bầu trời, đem đến không khí mát mẻ, dễ chịu cho những ngày hè oi ả - Anh không thế, anh để lại cho em một nỗi buồn man mác của sự chia xa.

Cơn mưa nào rồi cũng ra đi, anh cũng ra đi, dù rằng anh không muốn, anh đã ra đi theo lời khẩn cầu của em... Cơn mưa đi rồi cũng sẽ trở về, anh ra đi có khi nào sẽ trở lại với em? Sự chờ đợi những cơn mưa dù là trong mỏi mòn nhưng không bao giờ vô vọng, vì như một quy luật tự nhiên, thế nào cũng có ngày mưa lại đến. Còn anh, liệu có thể quay về bên em???

Những hạt mưa chở thương, chở nhớ, chở những kỷ niệm về anh cứ tí tách rơi. Anh luôn ví mình như những hạt mưa trong lành rớt xuống đời em. Cơn mưa còn, kỷ niệm còn đó, tình yêu chúng ta vẫn mang theo, nhưng anh thì chỉ từ xa lặng lẽ nhìn em. Chính em tạo nên khoảng cách, nhưng cũng chính em không thể ngăn lòng mình để đừng khao khát một vòng tay ôm. Tạo hoá sao cứ trêu đùa với số phận con người?

Mưa càng lúc càng lớn! Lòng em càng lúc càng nhớ anh! Mưa có thể ngừng rơi trong phút chốc, nhưng anh thì chẳng biết bao giờ mới có thể đến bên em!

Anh biết và cũng chỉ có anh mới biết rằng, đêm nay, em vì nhớ anh mà không ngủ được...

Từ độ chia tay lòng dặn lòng
Tình xa nhưng mãi thắm duyên nồng
Anh dệt bài thơ bằng chữ NHỚ
Em thêu áo lụa chữ THƯƠNG hồng.
Chữ ĐỢI hai mình thề ước hẹn
Trọn đời ta mãi vẫn yêu nhau
Mưa hoài - Nhớ mãi...

Entry for September 12, 2007

Nghe nhạc

8/9/07

Entry for September 08, 2007

Hic, thế là mất một ngày nghỉ.
Nói với mọi người là đi công tác nhưng thật ra không phải việc của mình nên phải "xin" xếp cho đi. Chẳng qua là vì muốn chụp một tấm hình minh hoạ cho mẫu tin ngắn (kiếm tiền í mà!). Hì, giờ hình có rồi mà tin thì vẫn chưa viết, chẳng biết có viết được không nữa, sao thấy lười quá!

Trời, mẫu tin hay mẩu tin nhỉ? chẳng lẽ mình tuột dốc đến mức độ này sao? 15 năm trước mình chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày như hôm nay - phải phân vân khi viết dấu hỏi/ngã. Ngày xưa khi dạy mình học Tiếng Việt, Ba từng nói, "con xem, sách, báo không bao giờ viết sai chính tả, nếu in sai sẽ đính chính ngay". Bây giờ báo chí lỗi đầy ra đó chẳng ai thèm đính chính, mà chắc biên tập viên cũng không có thời gian (hoặc không có đủ trình độ) để "nhặt sạn". Bởi vậy, viết đúng Tiếng Việt đối với mình đã từng là niềm tự hào, vậy mà giờ... chán quá nhỉ!

5/9/07

Entry for September 05, 2007

Oài, sao tự nhiên có mấy cái entry bị ẩn đi đâu mất vậy nhỉ, không hiểu nổi nữa, số lượng hiển thị không đúng thực tế số entry có thể nhìn thấy. Hèn gì mình cứ muốn bỏ không dùng Tag nữa mà không thể bỏ được. Thì ra còn có mấy cái entry đang trốn ở đâu đó. Sao vậy nhỉ Làm sao để lôi nó ra được nhỉ?

4/9/07

Tiền ơi?!



Mất tiền. Mất 100 ngàn lận mà không biết vì sao mất nữa, chẳng lẽ là tại cái máy rút tiền sao? Mình rút 600 ngàn mà không kiểm tra lại gì cả, cộng với tiền chuẩn bị sẵn trong ví 1,4 triệu (số này thì đã đếm đi đếm lại nhiều lần). Cuối cùng khi đưa đến cho cô giao dịch viên thì chỉ có 1,9triệu.
Thế là mất toi 100 ngàn. Tự nhiên nhớ đến câu "chó cắn áo rách" nói trong trường hợp này thì không đúng lắm, nhưng quả thật là "chó cắn áo rách"!
Tiền yêu dấu ơi mày đang ở đâu vậy?