Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

27/9/07

Sử dụng Gmail như một ổ đĩa

Cái này thì có lâu lắm rồi nhưng mà mình mới biết và cũng đã dùng thử rồi. Hôm nay post lên cho các bạn cũng lạc hậu như mình xem.

Trước hết bạn phải có một tài khoản Gmail tại http://mail.google.com

Sau đó, để biến Gmail thành ổ đĩa bạn phải tải chương trình Gmail Drive về. Tiến hành cài đặt. Lưu ý là trước khi tiến hành cài đặt thì bạn nên đóng hết các ứng dụng.

Sau khi cài đặt xong sẽ xuất hiện một ổ đĩa nằm trong Mycomputer. Bạn muốn sử dụng thì nhấp vào ổ đĩa rồi nhập user và pass vào sau đó chờ một chút để kết nối là ok.

Ổ đĩa này sử dụng cũng giống như ổ đĩa bình thường có điều hơi chậm hơn một chút.

Bạn có thể download Gmail Drive theo link này: http://www.majorgeeks.com/download4405.html

24/9/07

Chào ngày mới nắng lên trong lành

Nắng lên!
Sáng mở cổng ra thấy hoa thuỷ tiên nở rộ. Hôm trước bị mấy đứa trẻ con trộm mất mấy khóm phải trồng lại nên hơi thưa thớt. Nhưng vẫn đẹp đấy chứ.
Thuỷ tiên Thuỷ tiên

21/9/07

Để có một nụ cười



Đôi khi người ta cần mình giúp đỡ mà không giúp được cũng thấy thật là buồn. Buồn hơn nữa là vì việc đó đối với mình rất nhỏ nhặt nhưng với người ta là cả một vấn đề lớn trong cuộc sống.

Hôm qua người ta còn rất vui vì được mình đồng ý giúp, hôm nay thì hết rồi, mình buồn thật là buồn khi thấy vẻ mặt mệt mỏi của họ. Tất nhiên lỗi không tại mình nhưng... cứ cảm thấy không yên lòng chút nào...

Để nhận được một nụ cười trọn vẹn, để mình có ý nghĩa cho một ai đó, để có được chút niềm vui trong cuộc sống quả rất khó khăn...

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa và những nụ cười
Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy
Để mắt em cười tựa lá bay

Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi

Mỗi ngày tôi chọc đường mình đi
Đường đến anh em đường đến bạn bè
Tôi đợi em về bàn chân quen quá
Thảm lá me vàng lại bước qua

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Cùng với anh em tìm đến mọi người
Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát
Để thấy tiếng cười rộn rã bay

Mỗi ngày tôi chọn một lần thôi
Chọn tiếng ru con nhẹ bước vào đời
Tôi chọn nắng đây, chọn cơn mưa tới
Để lúa reo mừng tựa vẫy tay

Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
Nhìn rõ quê hương, ngồi nghĩ lại mình
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì đất nước cần một trái tim.....

19/9/07

Ảo giác

Tôi quen anh trong đợt hướng dẫn lớp tập huấn đi thực địa ba tháng trước, một người nào đó nói: “Thằng Quân cũng hay đấy chứ, để tao giới thiệu hai đứa mày với nhau nhé!”. Khi giáp mặt tôi chỉ cười, tôi nghĩ: “Nhìn hay thật đấy, một kiểu người rất lạ với gương mặt hiền từ nhưng lại toát lên dáng vẻ lạnh lùng và hình như rất từng trải”. Thế rồi tôi cũng quên bẵng đi chuyện làm quen đó dù có đôi lần thoáng gặp...

Tôi đã yêu Duy, ngoài Duy ra tôi không nghĩ đến người đàn ông khác tuy biết rằng cuộc tình này sớm hay muộn rồi cũng phải kết thúc. Chúng tôi yêu nhau nhiều nhưng gây gỗ nhau nhiều hơn, mỗi người đều có những khiếm khuyết mà người kia không thể chấp nhận được. Tình yêu không đủ mạnh vì thế trong một ngày buồn tôi và Duy chia tay. Hai đứa bước về hai phía, xa nhau mới hiểu là tình yêu đó thật lớn nhưng cả hai đều không quay đầu lại vì biết suốt đời rồi mình cũng chỉ làm khổ người kia mà thôi!

Và thật tình cờ tôi gặp lại anh trong một chuyến công tác, khi gần như không còn nhớ là mình có quen anh và khi lòng vẫn ngập đầy thương nhớ Duy. Vì đã quen biết nên chúng tôi để tâm đến nhau nhiều hơn một chút và cũng chỉ có thế với những câu chuyện ngắt quãng không đầu không cuối nếu không có một lần anh vô ý bị thương... Vết rách khá nặng, nhìn anh cắn răng chịu đựng tôi lại nhớ Duy. Ngày đó tôi khóc ròng nắm chặt lấy tay Duy còn Duy cứ cười trêu: “Anh chỉ đau vì thấy em khóc thôi!”, tôi biết những lúc như thế Duy chỉ cần có tôi là đủ! Hình như Quân đang đau lắm, nước mắt vô ý rơi tràn tôi đành bước ra ngoài và tự hỏi, mình có làm được gì cho anh chăng? Thế là tôi ngã về phía anh trong những ngày anh bị thương và trong điên cuồng nỗi nhớ Duy. Người ta thường nói, để quên đi người đàn ông này cách dễ nhất là tìm đến người đàn ông khác, tôi hiểu điều đó không đúng nhưng sự thật anh đã bước vào đời tôi bắt đầu từ đây...

Dù rằng Duy trong trái tim tôi khó có người đàn ông nào thay thế được và anh chỉ là sự đắp đổi nhưng tôi cũng đã rất hạnh phúc khi cảm nhận được tình yêu, sự chở che anh dành cho tôi. Quen anh, tôi biết anh đã trải qua nhiều va chạm trong cuộc sống. Bạn tôi nói rằng, người nội tâm và đa cảm như tôi dễ bị đàn ông lừa, nhưng nó lại nói, những người như anh khi gặp tôi sẽ cảm thấy bình an và vì thế họ yêu rất thật lòng. Nó mới chỉ tiếp xúc với anh một lần, tuy vậy tôi tin vì nó chín chắn và rất nhạy cảm và cũng bởi anh đối với tôi thật trong sáng. Tôi nghe có người nói anh đã có gia đình, có người lại khẳng định là chưa, còn tôi không nghĩ (đúng hơn là không dám nghĩ) sẽ bị anh lừa dối. Tôi cần nơi anh một điểm tựa để có thể vững tâm trong lúc này, khi mà vết thương với Duy vẫn đang còn rỉ máu. Không đủ can đảm nhìn thẳng vào chính bản thân mình, tôi tránh hỏi chuyện gia đình vì sợ nghe từ anh cả hai câu trả lời “không” và “có”. Tôi cảm nhận mình đã ở trong tim anh và chẳng cần gì hơn thế nữa!

Một lần anh đón tôi ở cổng nhà khách lúc 10 giờ đêm và bảo muốn đưa tôi đi nếm thử món “tiết canh bồ câu” (ở vùng quê mình chưa thấy có), dĩ nhiên tôi hiểu anh còn muốn nhiều hơn. Tôi lưỡng lự: “Không đi cũng được chứ, em hơi ngại?”. Anh gõ đầu tôi: “Anh muốn có một kỷ niệm, em không muốn sao!”. Hai chúng tôi dạo hết phố hết phường mà không tìm được nơi cần tìm. Mệt mỏi, tôi và anh ngồi nghỉ bên bờ biển, những cơn gió lạnh kéo chúng tôi xích lại gần nhau, phút yếu lòng tôi nép vào ngực anh để tìm hơi ấm... Vòng tay anh dịu dàng ôm tôi vào lòng lặng im tận hưởng niềm hạnh phúc đang rất thật, để sau này chẳng bao giờ tôi có thể quên được món “tiết canh bồ câu” của anh đêm ấy.

Anh nồng nàn mà không hề đòi hỏi, cưỡng ép vì thế tôi càng cảm mến anh hơn. Cho đến hôm cuối cùng của chuyến công tác, mọi thứ xung quanh như đổ sụp khi tôi được biết chính xác rằng anh đã có gia đình. Một người là bạn thân của vợ anh kể: “Thằng Quân nó cưới vợ gần như tảo hôn, chỉ tại mê giọng hát của con bé mà lỡ cả một thời trai trẻ!”. Thất vọng vì bị dối lừa, đau đớn vì vết thương cũ chưa lành đã lại mang thêm thương tích mới. Anh xem tôi như một trò đùa thế ư? Tôi không ngờ tất cả lại chỉ là ảo giác, niềm tin rơi xuống vỡ tan tành. Vội vàng và nông nổi, tôi tự đón lấy từ anh một đòn đau ngã quỵ. Thèm có được bàn tay nâng đỡ mà Duy đã ra đi bỏ mặc tôi nghiêng ngã giữa đường đời. Trong những ngày có Quân tôi đã đánh mất Duy, đánh mất tình yêu đó vĩnh viễn. Tôi cố gồng mình lên nhưng càng hận càng đau, càng khóc càng buồn, ánh mắt Quân vẫn đó nhìn tôi đầy âu yếm, anh đâu biết cõi lòng tôi vừa trải qua một trận càn.

Rồi tôi cũng hiểu ra chỉ bản thân mình là người có lỗi, chắc anh nghĩ trước khi đến với anh tôi đã biết hết sự thật, có lẽ anh có điều gì khó xử và có thể anh đã yêu tôi bằng tình yêu thật sự. Đôi lần hò hẹn, đôi cái nắm tay vội vàng, anh đã mang đến cho tôi niềm vui để xoá đi những ngày mệt nhọc, anh cũng chưa hề định lợi dụng tôi, vậy có nên trách hận anh? Không một câu to tiếng, không một lời nặng nhẹ, tôi xoá đi ảo ảnh về anh và quay lại thực tại với cuộc sống riêng của mình (may mắn thay chuyến công tác cũng vừa hoàn thành).

Thời gian quen nhau quá ngắn, tôi chưa kịp hiểu anh bởi thế khó mà đoán biết được anh vui hay buồn sau cuộc phong tình kia. Anh dù cũng đã lui bước giữ một tình bạn nhưng ánh mắt không thể giấu được mọi người rằng tôi là người bạn gái đặc biệt của anh. Lặng lẽ phân định rạch ròi ranh giới không cho phép vượt qua giữa hai người, tôi làm cho mọi chuyện kết thúc một cách tự nhiên như chính bản thân nó không thể tiếp tục. Trước đây anh từng nghĩ tôi là người con gái nhẹ nhàng hiền thục, giờ anh cũng thấy người con gái đó đầy cá tính và ưa nổi loạn. Và thế là tôi nhanh chóng tan đi trong anh, chắc chắn anh đẫ cảm thấy hối hận về tôi nên yêu vợ mình nhiều hơn... Một đồng nghiệp của anh bảo: “Nhà chỉ cách cơ quan khoảng 20 km nhưng hiếm khi thấy nó về thăm nên nhiều người tưởng là nó chưa có gia đình, dạo này không hiểu sao cứ chiều thứ sáu đã biến về với vợ con rồi!”. Hẳn đó là một người phụ nữ chịu thương chịu khó và nhất là giỏi chịu đựng sự thiếu vắng bàn tay chăm sóc của chồng. Xem ra nỗi đau của tôi thật quá nhỏ bé trước hạnh phúc lớn lao mà sau một thời gian dài chị mới tìm lại được! Giờ tôi mới hiểu cái giá của những điều được mất, tôi tha thứ cho anh, tha thứ cho cả bản thân mình.

Hôm nay tôi lại gặp anh theo dòng người trôi lướt qua tôi trong nụ cười lạnh lùng như quen như lạ. Tôi không còn buồn vì anh nữa tuy không thể tránh đôi phút kỷ niệm cũ thoáng trỗi dậy đau nhói lòng. Cơn bão qua rồi, những mất mát làm tôi cứng cáp hơn lên. Trước mặt tôi không còn là đêm tối mà chỉ có ánh bình minh đang ló rạng...

18/9/07

Sao lưu trực tuyến miễn phí 25GB

Theo Nhịp sống số - Tuổi trẻ online

MediaMax là dịch vụ lưu trữ trực tuyến mới nhất của Streamload. Được giới thiệu vào tháng 7 năm nay, MediaMax ngay lập tức được chú ý vì các tính năng hỗ trợ cao cấp cũng như dung lượng lưu trữ miễn phí lên đến 25GB.

Người dùng có thể lưu trữ gần như tất cả tập tin như: video, TV movie, nhạc số, dữ liệu, hình ảnh hay email. Chức năng của kho lưu trữ trực tuyến MediaMax phần nào cũng tương tự như BuddyBackup hoặc Xdrive của AOL, khả năng tổ chức tập tin sao lưu, truy xuất tới dữ liệu cũng như chia sẻ hình ảnh, phim… của MediaMax có phần “nhỉnh” hơn các đối thủ còn lại.

Bước đầu tiên để sử dụng MediaMax là bạn cần có một tài khoản đăng ký sử dụng dịch vụ này. Ngay từ bước khởi đầu đăng ký, MediaMax chỉ cần những thông tin đơn giản như tên tài khoản, mật khẩu và email (chính xác) để nhận mã đăng ký. Sau đó, bạn vào địa chỉ email này, và nhấn vào đường liên kết mà MediaMax gởi để kích hoạt tài khoản. Bước đăng ký tài khoản miễn phí hoàn tất.

Sau khi đăng ký và kích hoạt xong, bạn đăng nhập vào tài khoản của mình trên MediaMax.com, giao diện tài khoản cá nhân sẽ bao gồm các thẻ: Video Share (chia sẻ video), Photo Share (chia sẻ hình ảnh), TV & Movie Locker (lưu trữ phim hay các chương trình truyền hình), Music Locker (lưu trữ nhạc số, chơi nhạc số theo playlist tự tạo trực tuyến), File Manager (quản lý tập tin), Mail (cho phép gởi/nhận tập tin dung lượng lớn đến các tài khoản MediaMax khác dễ dàng).

Cách sử dụng MediaMax

Sao lưu dữ liệu lên kho lưu trữ MediaMax: đăng nhập vào tài khoản và nhấn chọn Upload. Tùy theo bạn muốn tải lên từng tập tin hoặc nhiều tập tin một lúc thì nhấn lần lượt vào: Single File Upload hay Multi File upload. Cách thuận tiện nhất vẫn là tải về chương trình MediaMax XL để có thể tải hay download tập tin trực tiếp trên desktop mà không cần đăng nhập vào website.

Tải dữ liệu về máy: muốn download dữ liệu về máy, ta chọn thẻ File Manager, sau đó trên danh sách tập tin được liệt kê, đánh dấu vào các tập tin cần tải về và nhấn Download để sao lưu.

Chia sẻ: mọi người đều có thể thấy và sử dụng được các tập tin hình ảnh, dữ liệu, video … mà bạn chọn chia sẻ ở địa chỉ: http://www.mediamax.com/ten_tai_khoan_cua_ban . Để chia sẻ, ta đánh dấu các tập tin trong danh sách File Manager, nhấn vào nút “Move” trên thanh công cụ, chọn di chuyển đến thư mục “Hosted”. Hoặc bạn có thể chọn “Copy” để sao chép dữ liệu vào thư mục “Hosted” thay vì chuyển toàn bộ dữ liệu.

Một cách khác để chia sẻ tập tin là dùng chức năng “Send”. Khác với “Hosted” vì nó chỉ gởi tập tin đến người nhận xác định qua địa chỉ email hoặc tài khoản MediaMax. Chức năng này có thể send theo dạng một liên kết và kèm theo mật khẩu để tải tập tin nhằm tránh thất lạc dữ liệu.

17/9/07

Lạ!

Hai tuần vừa rồi page views cứ tăng ào ào, sao vậy nhỉ? Lạ quá! Tò mò quá ! Không biết ai vào xem blog của mình? List friends của mình có 11 người chứ mấy, mà toàn là những người làm blog ra rồi để đấy cho nhện nó giăng?! Dĩ nhiên blog mình luôn để public nhưng trước giờ có nhiều người vào xem vậy đâu ta? Mình cũng không updates thường xuyên mà chẳng lẽ mới 10 ngày đã có hơn 100 người ghé thăm Hay là có người "yêu" blog của mình quá nên ngày nào cũng nhảy ra nhảy vô coi cả chục lần?! Hé hé, chắc là thế rồi!

12/9/07

Từ anh ra đi



Viết lại từ entry của một bloger

Anh cũng giống như cơn mưa mùa hạ, mang đến cho em những cảm giác trong trẻo, mát lành khi có anh ở cạnh. Cỏ cây, hoa lá rạo rực đón những hạt mưa về và lòng em cũng khẽ reo lên tiếng hân hoan khi anh đến. Hạnh phúc như ngập tràn mọi góc nhỏ của tâm hồn trong những ngày em được ở bên anh. Em nghĩ mình là người may mắn khi cuộc sống mang em đến gần anh và trao cho em tình yêu của anh. Và cũng nghĩ cả đời này chúng ta sẽ chẳng bao giờ lìa xa, chẳng bao giờ phải chia hai ngả, chẳng bao giờ em phải bước đi lặng lẽ một mình trên con đường thăm thẳm phía trước.

Mưa mùa hạ là thế, nhanh chóng ùa đến chiếm lĩnh bầu trời, đem đến không khí mát mẻ, dễ chịu cho những ngày hè oi ả - Anh không thế, anh để lại cho em một nỗi buồn man mác của sự chia xa.

Cơn mưa nào rồi cũng ra đi, anh cũng ra đi, dù rằng anh không muốn, anh đã ra đi theo lời khẩn cầu của em... Cơn mưa đi rồi cũng sẽ trở về, anh ra đi có khi nào sẽ trở lại với em? Sự chờ đợi những cơn mưa dù là trong mỏi mòn nhưng không bao giờ vô vọng, vì như một quy luật tự nhiên, thế nào cũng có ngày mưa lại đến. Còn anh, liệu có thể quay về bên em???

Những hạt mưa chở thương, chở nhớ, chở những kỷ niệm về anh cứ tí tách rơi. Anh luôn ví mình như những hạt mưa trong lành rớt xuống đời em. Cơn mưa còn, kỷ niệm còn đó, tình yêu chúng ta vẫn mang theo, nhưng anh thì chỉ từ xa lặng lẽ nhìn em. Chính em tạo nên khoảng cách, nhưng cũng chính em không thể ngăn lòng mình để đừng khao khát một vòng tay ôm. Tạo hoá sao cứ trêu đùa với số phận con người?

Mưa càng lúc càng lớn! Lòng em càng lúc càng nhớ anh! Mưa có thể ngừng rơi trong phút chốc, nhưng anh thì chẳng biết bao giờ mới có thể đến bên em!

Anh biết và cũng chỉ có anh mới biết rằng, đêm nay, em vì nhớ anh mà không ngủ được...

Từ độ chia tay lòng dặn lòng
Tình xa nhưng mãi thắm duyên nồng
Anh dệt bài thơ bằng chữ NHỚ
Em thêu áo lụa chữ THƯƠNG hồng.
Chữ ĐỢI hai mình thề ước hẹn
Trọn đời ta mãi vẫn yêu nhau
Mưa hoài - Nhớ mãi...

Entry for September 12, 2007

Nghe nhạc

8/9/07

Entry for September 08, 2007

Hic, thế là mất một ngày nghỉ.
Nói với mọi người là đi công tác nhưng thật ra không phải việc của mình nên phải "xin" xếp cho đi. Chẳng qua là vì muốn chụp một tấm hình minh hoạ cho mẫu tin ngắn (kiếm tiền í mà!). Hì, giờ hình có rồi mà tin thì vẫn chưa viết, chẳng biết có viết được không nữa, sao thấy lười quá!

Trời, mẫu tin hay mẩu tin nhỉ? chẳng lẽ mình tuột dốc đến mức độ này sao? 15 năm trước mình chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày như hôm nay - phải phân vân khi viết dấu hỏi/ngã. Ngày xưa khi dạy mình học Tiếng Việt, Ba từng nói, "con xem, sách, báo không bao giờ viết sai chính tả, nếu in sai sẽ đính chính ngay". Bây giờ báo chí lỗi đầy ra đó chẳng ai thèm đính chính, mà chắc biên tập viên cũng không có thời gian (hoặc không có đủ trình độ) để "nhặt sạn". Bởi vậy, viết đúng Tiếng Việt đối với mình đã từng là niềm tự hào, vậy mà giờ... chán quá nhỉ!

5/9/07

Entry for September 05, 2007

Oài, sao tự nhiên có mấy cái entry bị ẩn đi đâu mất vậy nhỉ, không hiểu nổi nữa, số lượng hiển thị không đúng thực tế số entry có thể nhìn thấy. Hèn gì mình cứ muốn bỏ không dùng Tag nữa mà không thể bỏ được. Thì ra còn có mấy cái entry đang trốn ở đâu đó. Sao vậy nhỉ Làm sao để lôi nó ra được nhỉ?

4/9/07

Tiền ơi?!



Mất tiền. Mất 100 ngàn lận mà không biết vì sao mất nữa, chẳng lẽ là tại cái máy rút tiền sao? Mình rút 600 ngàn mà không kiểm tra lại gì cả, cộng với tiền chuẩn bị sẵn trong ví 1,4 triệu (số này thì đã đếm đi đếm lại nhiều lần). Cuối cùng khi đưa đến cho cô giao dịch viên thì chỉ có 1,9triệu.
Thế là mất toi 100 ngàn. Tự nhiên nhớ đến câu "chó cắn áo rách" nói trong trường hợp này thì không đúng lắm, nhưng quả thật là "chó cắn áo rách"!
Tiền yêu dấu ơi mày đang ở đâu vậy?

Tháng Sinh nhật!



Oaoaoa! Bùn wé!
Tự nhiên hôm trước SN đã post một bài dài ngoằng (cả hình nữa) nhưng chưa kịp kiểm tra, sau 3 ngày nghỉ mở ra mới biết là mất tiêu rùi Tiếc! Thôi, ngày SN qua rồi (1/9) thì chúc mừng tháng SN vậy !
Hình nè, mấy đứa trong cơ quan mình đó! Héhé! đồ ham ăn! Xấu thật nhé! Nhưng dù sao thì cũng nhờ mấy bọn lóc nhóc này mà mình có hoa, có "tiệc" nhỏ nữa - lần đầu tiên sau gần 10 năm đi làm mới được đồng nghiệp nhớ SN! Thế hệ 8X có khác, biết sống cho người khác, không ích kỷ như mình. Héhé!
Ham ăn
Hặc hặc, còn chuyện này nữa: hơn 30 tuổi đầu mới lần đầu tiên nhận được quà SN từ người nhà. Mẹ thấy hai đứa cháu ngoại đi mua quà SN cho dì thì cứ sốt ruột xuýt xoa: Già rồi còn bày đặt SN cho tốn kém!!!
Hặc hặc, buồn cười quá! đồng nghiệp này! người nhà này! Thẹn! Lớn lên ở quê không biết SN là gì, vào ĐH mới có bạn bè năm nào cũng tổ chức cho. Ra trường thì cũng quên luôn SN, có nhớ thì cũng nghĩ "mỗi năm thêm một tuổi không phải là điều đáng mong chờ". Híc, chắc sang năm phải đổi lại, không gọi là SN nữa mà gọi là... mừng thọ thì đúng hơn.