Gắn bó đã gần 10 năm rồi cộng thêm 5 năm đại học nữa là gần 15 năm còn gì, nhưng giờ nếu hỏi có yêu nghề không cũng thật không biết phải trả lời thế nào nữa...
Chán! Rất chán! Nhưng khi có cơ hội một công việc mới ở một lĩnh vực khác là lại suy nghĩ đau cả đầu... Dù rất chán nhưng có lẽ sau 15 năm gắn bó với cái nghề này nó cũng đã ăn vào máu mất rồi thì phải. Chẳng biết nữa...
Nhớ lại thuở xưa... Học xong cấp 3 bị ba mẹ ép thi vào một trường mình không hề thích. Cả nhà kỳ vọng mình đỗ nên khi nghe tin rớt thì mọi người đều buồn chỉ có mình âm thầm... vui! Năm sau thi lại, nhờ tác động của các anh chị nên ba mẹ cho mình tự chọn trường. Mình đã chọn Luật và Bách khoa HN, đằng nào cũng ra HN thi, cứ chọn thêm Thuỷ sản để đề phòng.
Mình ao ước Luật nhất nhưng tin đầu tiên báo về là nó - RỚT. Bình thường Bách khoa còn khó hơn, thế cũng chẳng trông mong gì nữa! Đang thất vọng thì may mắn có giấy báo đỗ vào Thuỷ sản. Ba mẹ vui, mình cũng vui và lo làm hồ sơ đi học.
Âu cũng là cái số! Hồ sơ đã hoàn tất chỉ chờ ngày lên đường thì chị về mang theo giấy báo đã đỗ Bách khoa. (Riêng hồ sơ Bách khoa, giờ cũng không nhớ rõ vì sao lại ghi địa chỉ báo tin ở Huế - chỗ chị mình học). Hồi đó không có điện thoại, chị lại muốn cả nhà được niềm vui bất ngờ từ đứa em út, nên không viết thư báo tin trước mà đợi lúc nghỉ hè về để hãnh diện thông báo niềm vui này.
Cả nhà cùng đắn đo... Dù mình thích BK nhưng nhà nghèo quá, HN thì đắt đỏ lại nổi tiếng tiêu cực trong học hành thi cử nữa. Còn Thuỷ sản, lúc đó vẫn là thời hoàng kim của chính chuyên ngành mình đã đỗ. Mình mù tịt về nghề này nên không thích lắm, nhưng mình đã chọn nó bởi 5 lý do:
1. Hồ sơ đã lỡ làm xong mất rồi, nếu đi làm lại quá mất công.
2. Mình đã được đi HN mấy lần mà chưa từng biết đến Nha Trang, đây là cơ hội!
3. Mình đỗ vào BK chỉ hơn điểm chuẩn có 1,5 điểm là quá thấp, chị gái bảo "dân Bắc hay kỳ thị lắm, chị sợ em sẽ mặc cảm"!
4. HN đắt đỏ mà nhà mình thì quá nghèo. Chị gái lại bảo "bạn chị đứa nào cũng nói ngoài đó tiêu cực ghê lắm, chịu không nổi đâu!"
5. Chị gái bảo "em trai chị Ngọc - bạn chị - cũng học ngành đó ra, bây giờ đang hái ra tiền và đi nước ngoài xoành xoạch"...
Hic, 3 trong 5 lý do là "chị gái bảo", bởi vậy cho đến tận bây giờ chị vẫn cảm thấy đau lòng mỗi khi mình nói chán nghề. Đúng là hồi đầu mình có trách, nhưng từ khi đi làm đến giờ mình chỉ nghĩ đến nó như một chuyện để cười vậy thôi chứ có trách gì chị đâu, mà giờ nghĩ lại cũng thấy buồn cười thật! Với lại, biết đâu khi xưa mình chọn BK thì giờ cũng chán vậy!
Chị luôn tự trách thế nhưng chị đâu biết Thuỷ sản ở khu vực miền Trung này thì chán nghề là của cả một thế hệ (kể cả những người đã nhờ một thời hoàng kim kia mà giàu nứt khố đổ vách) đâu phải riêng em chị...
Nói là chán nhưng thật ra mình đã từng vì nghề này mà bỏ qua một cơ hội để thay đổi công việc. Giờ Thuỷ sản nhập vào với Nông nghiệp rồi, một số người đang tìm cơ hội ra đi hoặc đã ra đi, còn mình thì mãi phân vân và phân vân...
Ngày mới vào trường, một người bạn xem chỉ tay cho mình đã nói, số mình lận đận lắm, nhất là tình duyên, lập nghiệp ở xa mới mong tốt lành, nhưng mình không nghe. Giờ thì thuỷ sản ở miền Nam vẫn hoàng kim đấy thôi, ai bảo học nghề này mà cứ muốn quay về cái nơi chỉ có nắng, gió Lào và cát trắng này làm gì?! Hic! Nhưng mình vẫn thấy yêu quá nơi này mới chán chứ!