Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

31/10/08

Chán ghê ri trời!

Về mấy hôm định tranh thủ có máy tính làm cho xong tiểu luận, với lại còn download một ít tài liệu chuẩn bị thi đề mở môn Triết.

Cứ nghĩ là đơn giản, ai dè khó ri trời! Triết ơi là Triết, đọc đi đọc lại nỏ hiểu chi trơn...

Chưa mô vô mô cả mà lại chuẩn bị đi rồi. Vô NT thì máy tính mô mà làm? Chắc lại phải ra ngồi suốt ngày ngoài quán net, nóng như cái lò nướng, toàn hơi nóng từ máy tính phả ra, rồi lại còn mấy đứa trẻ con chơi điện tử la hét chí choé. Nhưng không đi không được, vì còn cái món Anh văn nữa, bỏ lâu quá rồi giờ mốc meo hết cả thấy phát ớn mà cũng cứ phải nhai nhai nuốt nuốt...

Thôi, cố lên chứ biết làm sao bi giờ. Vạn sự khởi đầu nan mà (Hehe, gian nan bắt đầu nản, mà nản quá thì... bỏ luôn)!

26/10/08

Entry cho em

Bjà đọc entry rồi hén! Hì, tự nhiên lại có người iu mình đến vậy!

Thật vui vì em tin tưởng chị! Có thể chị không đem lại được gì nhiều cho em nhưng nếu vì có chị mà làm em bớt stress để yêu cuộc sống này hơn thì với chị đó đã là hạnh phúc quá lớn rồi.

Uh, em có thể vui chơi một chút nhưng tuyệt đối đừng làm tổn thương tình cảm người khác và hơn hết là chị sợ em quá đà trượt ngã...

Chị biết trong nhận thức về thế giới này có rất rất nhiều thứ chị không bằng em nên đôi khi chị khuyên em, khắt khe với em không đúng! Nhưng trong chuyện tình cảm thì chị hiểu được phần nào...

Chị biết em đang cố gắng tìm vui để vượt lên nỗi buồn. Em có tin không khi chị nói chị cảm nhận được hết những gì em tâm sự? Em có tin không khi chị nói rằng em đã dẫm từng bước, từng bước lên dấu chân chị để lại?...

Những gì em đang cố gắng thì chị đều đã từng cố gắng... Bởi vậy, chị đang tìm cách để đẩy em đi sang một con đường khác. Chị xin lỗi vì cứ đẩy em đi mà không thể biết những gì đang đợi em phía trước, nhưng chị chắc chắn sẽ dễ dàng hơn con đường chị đã đi qua...

Đừng bao giờ hỏi chị gì cả bởi chị không còn nhớ nữa... Uh, chị đã quên! Quên, không có nghĩa là cố gạt tất cả ra khỏi trí nhớ, không ai giỏi mà làm được điều này vì đó là ký ức. Nhưng nếu em đừng tự mình nhắc nhớ lại những chuyện không nên nhớ thì cũng coi như là em đã quên...

Cố lên, những gì chị đã làm được thì em cũng phải cố để làm tốt hơn chị. Đó mới đúng là tính cách của một Xử Nữ chứ nhỉ!

21/10/08

Sau 20.10



Hôm nay đang học thì có điện thoại gọi ra cổng trường nhận điện hoa. Cũng đoán được người gửi nhưng hơi nghi ngờ... Xa xỉ thế nhỉ?! Gửi điện hoa nữa! Lần đầu tiên trong đời cho tới bây giờ mình mới nhận được thứ quà quý tộc vậy.
Đợi đúng 30 phút, họ hẹn cổng trước, mình dặn cổng sau nên cuối cùng chẳng biết ở đâu. Vậy là chạy 2 vòng cổng trước cổng sau mướt mồ hôi.Vậy quà mới càng ý nghĩa chứ nhỉ.
20.10.08 by you.
20.10.08 by you.
Híc, 20.10 nghĩ mãi không biết mua cho Mẹ quà gì, cũng đã nghĩ đến việc gửi điện hoa... Nhưng một đời Mẹ quá vất vả để kiếm được đồng tiền, giờ Mẹ mà nhận được bó hoa như thế này chắc ngồi... quy thành tiền rồi ngẩn ngơ vì tiếc!
Mình cũng tiếc, rất tiếc! Nhưng thật sự không thể phủ nhận được giá trị tinh thần mà bó hoa mang lại. Ít nhất, cũng một lần biết được cảm giác nhà giàu, cảm giác của giới thượng lưu chứ nhỉ!
Vui quá!

14/10/08

"Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ"



Ở một nơi nào đấy xa xôi
Có thành phố
như giấc mơ
im ắng.
Đầy bụi bám.
Một dòng sông phẳng lặng,
Một dòng sông
nước như gương
lờ trôi...

Ở một nơi nào đấy xa xôi
Có thành phố
ngày xưa
có thành phố
Nơi rất ấm, tuổi thơ ta ở đó
Từ rất lâu
đã từ lâu
trôi qua...

Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà
Đến ga,
xếp hàng mua vé:
"Lần đầu tiên trong nghìn năm,
Có lẽ,
Cho tôi xin một vé
đi Tuổi Thơ
Vé hạng trung -
Người bán vé hững hờ
Khe khẽ đáp
Hôm nay vé hết!-"

Biết làm sao!
Vé hết, biết làm sao!
Đường tới Tuổi Thơ
còn biết hỏi nơi nào?
Nếu không kể
đôi khi ta tới đó
Qua trí nhớ
Của chúng ta
Từ nhỏ...

Thành phố Tuổi Thơ -
thành phố chuyện thần kỳ
Cơn gió đùa,
tinh nghịch dẫn ta đi.
Ở đấy,
làm ta say, chóng mặt,
Là những cây thông vươn tới mây,
Là những ngôi nhà,
cao,
cao ngất.
Và mùa đông
rón rén
bước
trong đêm,
Qua những cánh đồng
phủ tuyết trắng và êm...
Oi thành phố Tuổi Thơ -
bài ca ngày nhỏ

Chúng tôi hát -
Xin cảm ơn điều đó!
Nhưng chúng tôi không trở lại,
Đừng chờ!
Trái đất nhiều đường.
Từ thành phố Tuổi Thơ
Chúng tôi lớn,
đi xa...

Hãy tin!
Và thứ lỗi!

Robert Rojdesvensky - Thái Bá Tân chuyển ngữ

Bạn là người - đã - từng - là - trẻ - thơ, nếu chưa đọc tác phẩm này, hãy dành chút thời gian đọc nó...

7/10/08

Entry for October 07, 2008

"Bỗng dưng muốn khóc" - phim hay mà không có tivi nên chẳng coi được. Tối hôm qua lên mạng tìm kênh tivi online để xem trực tiếp mà không tìm thấy (sao mình nhớ hồi trước mình muốn theo dõi kênh nào cũng được hết nhỉ?!)

Sáng nay lại phải ra mạng vừa làm báo cáo vừa coi phim hôm qua. Hic, coi muộn một chút nhưng vẫn thấy thích...

6/10/08

Bạn gái và người yêu

Hôm vừa rồi đi Đà Nẵng, gặp lại mấy đứa bạn cùng phòng ngày sinh viên. Mới đó mà đã 6 năm rồi... Lần gặp trước, T. và H. còn chưa đám cưới, gặp lại thì đã 2 con; còn N. ngày đó mang cái bụng chình ình đưa mình đi siêu thị, mình thì vô tư dạo hết thứ này đến thứ khác, còn N. vừa đi theo vừa thở... vậy mà giờ bé đã vào lớp 1 rồi...

Bạn gái và người yêu là chuyện của T. gần 15 năm trước, hôm nay vì My mà nhớ lại...

Ngày mới vào ĐH, phòng mình có T. và H. là đồng hương. T. quen anh B. trên mình 1 khóa, rất đẹp đôi theo kiểu "tình trong như đã, mặt ngoài còn e". Trớ trêu là H. cũng thích anh B. và thông qua người bạn thân của anh B. để tấn công quyết liệt. Trong lúc T. lại quá rụt rè nên cuối cùng H. đã "chiến thắng". Bọn mình cứ nghĩ, với T. đây sẽ là vết thương lòng không bao giờ lành lại được...

Vậy nhưng T. đã bỏ qua tất cả và tình bạn giữa họ vẫn cứ thế đi tiếp đến hết những năm ĐH và còn đến tận bây giờ. T. đã sống vui vẻ, yêu và lấy một người đàn ông đáng để ngưỡng mộ...

Sẽ không có gì đáng quan tâm nếu không có chuyện thế này: ngày H. ra trường, ở Nha Trang không xin được việc nên anh B. (lúc đó đã có công việc tốt ở đây), khuyên H. nên về Đà Nẵng rồi anh tìm cách xin việc sau. Nhưng... H đi thì B cũng bặt vô âm tín. Ngày H. trở lại Nha Trang tìm anh B. thì hỡi ôi, gặp nhau ngay trên đường mà B. bỏ đi như không hề quen biết... vì lúc đó B. đã có một em nhỏ xinh đẹp khác rồi!

H. ôm mối tình tan vỡ về ĐNẵng và vượt qua bằng sự động viên của chính T. và bạn bè. Giờ H. đã có một gia đình trên cả hạnh phúc. Trớ trêu thay, chồng của H. lại chính do T. làm mai...

Hôm vừa rồi gặp lại, H.bảo là vẫn còn giữ liên lạc với anh B."để xem anh ta sống có hạnh phúc được như mình không". Thế là cả bọn chửi cho một trận nên thân...

Mình cũng đã học được cách tha thứ như T., dĩ nhiên là không dễ dàng gì...