Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

1/5/10

Kỷ niệm ngày đầu tiên đi làm

Vậy là đã 11 năm rồi đấy nhỉ. Ngày 1/5/1999 là ngày mình chính thức trở thành viên chức nhà nước (hì, qua một kỳ thi trầy trụa, giờ thì mình đã là công chức rồi)!

Kỷ niệm thì có nhiều nhưng có 2 thứ mình không thể nào quên, đó là khoản lương đầu tiên và bữa liên hoan đầu tiên. 

Khoản lương đầu tiên thì có lần mình đã kể rồi, 268.000 đồng, xui xẻo thế nào tháng đó lại bắt buộc mua công trái mất 100.000 đồng nữa. Số tiền còn lại, rất tiếc mình không thể nhớ là đã tiêu vào việc gì nữa...

Còn bữa liên hoan đầu tiên: Lẽ ra ngày đi làm của mình phải là 1/5 nhưng đúng vào kỳ nghỉ lễ (số mình sướng thế không biết) nên ngày 29/4 toàn thể CBCNV tập trung tại Hội trường để ôn lại lịch sử và... ăn mừng chiến thắng. Hồi đó mình là lính mới tò te, lại nhỏ nhất, ngồi vào ăn người ta bỏ cho gì ăn nấy, ăn bằng hết thì thôi. Nói cho oách vậy chứ thời đó thì có món gì đâu, chỉ là mấy con mực nướng, mấy quả trứng vịt lộn rồi vài miếng chả giò, trái cây... Hic, hôm đó mình chiến đấu hết 3 hột vịt lộn (bình thường ráng lắm mình cũng chỉ ăn được có 1 quả), no quá nuốt không trôi mà chẳng dám nói gì. Trời, từ đó về sau, phải một thời gian dài cứ nhìn thấy hột vịt lộn là mình cũng muốn lộn hết ruột ra...

Chuyện kể đến đây là hết mất rồi... Kỳ nghỉ lễ bây giờ dài quá, không biết làm gì cho hết ngày nên ngồi kể linh tinh vậy, ôn lại cái thời nghèo khó kẻo có ngày lại quên mất!

Nghỉ lễ


Vậy là bắt đầu kỳ nghỉ Lễ. Đôi lúc ao ước số ngày nghỉ tăng lên nhưng đôi lúc lại không biết phải làm gì với chuỗi ngày dài dằng dặc...

Chiều 29/4 ghé qua trạm ATM rút tiền, một dãy 5 máy mà sau gần 30 phút vừa xếp hàng vừa đợi máy xử lý thông tin thì cũng vừa lúc "tạm ngừng phục vụ", thì ra đã tê liệt toàn hệ thống. Có mấy đồng mà cũng không thể rút được, đành nghỉ lễ với cái ví rỗng vậy! Vậy là 3 không: không cà phê, không siêu thị, không chè cháo... Buồn!

Tối, đưa chị và cháu ra xe đi du lịch, tự nhiên lòng chùng xuống. Nếu chị không đi thì ít ra mình còn có nơi nương náu mấy ngày nghỉ... Cảm giác bơ vơ thật đấy nhưng cũng nói dối chị là "em sẽ nộp tiền đi tour với bạn bè"... 

Chạy xe lang thang qua Quảng trường thấy có chương trình dạ hội văn nghệ, ghé vào xem tiết mục múa gì đấy như kịch câm, áo quần diễn viên thì hiện đại và thiếu vải nhưng lại quàng cả khăn rằn ở cổ. Xem một hồi mà không hiểu nổi. Chán thế! Kịch chán hay mình chán cũng không biết nữa...

Ừ, chán thật đấy!

Lúc trước còn nghèo, chia nhau nắm xôi cười tít mắt vì hạnh phúc. Giờ thì tiền đã làm con người ta thay đổi... Có thể tiền không làm thay đổi tình cảm nhưng... khi đã chấp nhận ngửa tay cầm tiền của người khác thì đành nhìn mặt người đó mà sống rồi. Tại sao? Mình rất muốn biết lý do tại sao? Tại mình không có tiền hay tại danh vọng có thể khiến người ta từ bỏ cả hạnh phúc, chút hạnh phúc mà phải đi gần 2/3 chặng đường đời mới tìm thấy được...

Lúc còn nghèo thì nắm chặt tay nhau ước sẽ vượt qua gian khó và đi hết quãng đường còn lại. Nhưng, giờ thì chỉ ước mình cũng là người có tiền... để đừng phải buông tay...

Cô bé đồng nghiệp mới lấy chồng mấy tháng mà đã kịp hối hận: "Chị ơi, Lễ lạc gì mà sao em buồn quá, muốn bỏ chồng cho xong...". Biết nói gì với em bây giờ ngoài câu: "Đời là bể khổ mà, buông tay thì dễ, nắm lấy tay nhau mới là khó, cố lên em!".

Ừ, buông tay dễ lắm! Làm sao để có thể giữ chặt lấy tay nhau suốt đời đây?