Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

26/12/10

Marry Chrismas!

Trời hay thiệt, cả ngày đang nắng chang chang thế, đùng đùng đợi đến đêm Giáng sinh là gió rét lại ùa về...
Lại một mùa Giáng sinh nữa, là người ngoại đạo, không biết viết gì đây...
Chúc mọi người một mùa Giáng sinh an lành, hạnh phúc!

22/12/10

Tiếng chim hót trong bụi mận gai (hay Những con chim ẩn mình chờ chết)

Có truyền thuyết về một loài chim chỉ hót có một lần trong đời, nhưng tiếng hót của nó hay hơn bất cứ sinh vật nào trên thế giới. Giây phút nó rời tổ ấm bay đi tìm kiếm bụi mận gai và không hề ngơi nghỉ đến khi tìm bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau đớn khôn tả, nó cất tiếng hót hân hoan mà cả sơn ca và họa mi cũng phải ganh tị. Bài ca duy nhất, bài ca đánh đổi bằng cả tính mạng. Nhưng thế gian lặng đi lắng nghe, và Thượng đế trên cao đã mỉm cười. Bởi vì những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể đạt được bằng nỗi đau khôn tả...Ít ra là truyền thuyết nói như thế.

Bạn có thể xem phim này tại đây

21/12/10

Về thăm cha ở Tuyên Hóa


(Thơ của Mẹ viết tặng Cha kết nghĩa đã mất ở Văn Hóa - Lệ Sơn - Tuyên Hóa)

Con về thăm cha vào một ngày hè
Văn Hóa, Lệ Sơn đẹp như tranh vẽ
In đậm trong con từ thuở ban đầu
Thả bước bâng khuâng lần theo ngõ cũ
Lối con vào vắng vẻ tiếng cha
Nhà xưa vách đất thay bằng tường đá
Rộng rãi khang trang thơm vàng màu gỗ
Con thắp nén nhang thơm vái hương hồn người quá cố
Trên bàn thờ mẹ cha ngồi lặng đó
Bốn lăm năm xa cách nhìn con nhỏ ngày xưa
Lâu lắm rồi cha! Con ngỡ mới hôm qua
Con nghe xa thẳm trong làn khói
Vọng tiếng cha về như tiếng xưa...
"Con học xong chưa, vào ăn lắng (1)
Chè bí trong soong, lạc rang trên bếp
Khoai mẹ để dành con gắng ăn thêm"
Nồi cháo chắt chắt mẹ nêm thơm phức...

Con đi tìm đôi ang ngày xưa
Con thường đi gánh nước. Đâu còn!
Chạy về bến sông con tìm dấu chân. Đã mất!
Ôi! Dĩ vãng cứ âm thầm hiện lại...

Không quên đâu cha! Con nhớ mãi
Ngày con xa, cha sợ không gặp lại
Mắt con lệ nhòa, tay cha vẫy mãi...
Để hôm nay đang sống trong hiện tại
Con gái cha cứ dậy nỗi bồi hồi...
25/5/2010

(1) ăn dặm - tiếng địa phương

19/12/10

Nghe "Nỗi lòng xa xứ" của Nguyễn Phi Hùng


Hôm nay xem Chương trình truyền hình trực tiếp Hướng về miền Trung, cho dù cơn lũ đã đi qua, người dân miền Trung đã dần ổn định cuộc sống nhưng khi nghe bài hát Nỗi lòng xa xứ của Nguyễn Phi Hùng vẫn thấy nghẹn lòng...

Một mình nơi đây nhớ thương chốn quê nhà,
Cuộc đời công nhân bao bộn bề âu lo,
Ta tìm gì đây giữa xa hoa thị thành?
Đùa vội chén cơm, cho kịp giờ tan ca.

Phòng trọ đơn sơ bữa cơm với dưa cà.
Bạn bè quanh ta bao mọi miền quê xa,
Lưu lạc về đây sống xa tha phương từng ngày,
Phận đời nổi trôi theo dòng đời mưu sinh.


Thương mẹ cha đang mong chờ con từng giờ,
Thương đàn em thơ ngây vang tiếng cười đùa.
Mưa lũ tràn về trắng xoá cánh đồng xanh,
Mái nhà yên ấm bỗng hoá mỏng manh.

Mong một mai cơn giông tố sẽ dần qua
Chút tiền lương bao năm con gửi về nhà.
Mong gia đình mình được sống yên vui,
Nỗi lòng xa xứ chẳng thể nào nguôi.

18/12/10

Nhiệt huyết sống đang cạn dần


Lâu lắm rồi mình không viết gì cả... Có lẽ mình đã quá quen với cuộc sống buồn tẻ này nên gần như không còn nhu cầu viết để giải toả tâm lý và cũng không còn nhu cầu tâm sự nữa.

Những ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, cho dù nhờ có nó ta đã cố gắng từng ngày... Nhưng sự cố gắng đã vượt quá sức chịu đựng của bản thân, nhiệt huyết sống hình như đang cạn dần...

Vừa đi công tác Đà Nẵng một tuần, không bận rộn lắm nhưng cũng không thông báo cho bạn bè. Mình chán ghét sự náo nhiệt, chỉ mong mỗi tối được yên thân nằm khách sạn coi truyền hình cáp. Dù có những người bạn khá thân 5-6 năm rồi mới gặp lại nhưng mình cũng hững hờ vậy... Mình thấy chán bởi với ai cũng từng đó câu hỏi, cũng từng đó lời khuyên, cũng từng đó sự ái ngại... Biết là chúng nó trách móc nhưng làm sao được, mình không thể giả vờ thơn thớt nói cười khi trong lòng đầy mệt mỏi...