Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

24/12/11

Noel

Lâu rồi chẳng muốn viết lách gì cả. Chữ cũng rơi rụng đâu hết mất rồi...
Noel. Ở nhà nằm coi phim và ngủ nguyên ngày, chẳng biết làm gì nữa. Ngoài trời lạnh quá.
Chúc mọi người một mùa Giáng sinh an lành!

30/11/11

Người đi, ừ nhỉ, người đi thật...

Vậy là cuối cùng chị đã dứt khoát ra đi, em cũng không biết mình sẽ buồn như thế!

Bao năm qua bên cạnh em luôn có chị, chị luôn hiểu những điều em nói, cảm thông với những việc em làm (điều mà ngay cả chị gái em cũng không có). Chị đã luôn bên cạnh cùng em vượt qua biết bao khó khăn trong cuộc sống...
Chị bảo chị đi. Em cười hí ha hí hửng ủng hộ chị. Nhưng em lại không biết rằng lúc chị ra đi thật thì lòng em hụt hẫng và trống trải đến vậy...
Chị ơi em nhớ chị!

19/11/11

Chợt nhớ rằng mình có blog...

Hôm nay chẳng hiểu tại sao lại chợt ngoái đầu nhìn lại cái blog nì. Vậy mà đã nửa năm trôi qua... Vẫn thân quen nhưng cũng vừa đủ để xa lạ...

20/5/11

Hạnh phúc

Đôi khi một cái gì đó vuột khỏi tầm tay chúng ta rồi ta mới biết rằng mình đã từng có nó, và mới cảm nhận được rằng điều đó quan trọng và có ý nghĩa biết bao với mình.

Hãy yêu một người bằng trọn vẹn trái tim mình mà không cần đáp lại. Đừng vội trông mong tình yêu đến mau chóng mà hãy kiên trì chờ cho đến khi tình yêu hiện hữu trong trái tim họ; nếu không thì bạn hãy an lòng vì trong tim bạn đã có nó rồi.

Có thể bạn chỉ mất một phút để say mê một người, một giờ để thích một người, và một ngày để yêu một người, nhưng phải mất cả một đời mới có thể quên được một người.

Đừng vì dáng vẻ bên ngoài, vì đó là lừa dối. Đừng vì của cải vật chất, vì có thể mất đi. Hãy tìm người nào có thể làm bạn mỉm cười, bởi vì chỉ có nụ cười mới có thể làm một ngày âm u trở nên tươi sáng.

Có những giây phút trong đời khi bạn nhớ thương một người nào đó tha thiết đến nỗi bạn muốn mang người đó ra khỏi giấc mơ để ôm họ trong vòng tay thực tại. Hãy mơ những gì bạn ước mơ; đi nơi nào bạn muốn đi; làm những gì bạn khát khao; trở thành những ai mà bạn mong muốn, bởi vì bạn chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn mơ ước.

Hãy tự đặt mình trong vị trí của người khác. Nếu trong hoàn cảnh ấy bạn cảm thấy bị tổn thương, thì người khác cũng sẽ cảm nhận như vậy.

Một người hạnh phúc nhất không nhất thiết phải là người có mọi thứ tốt nhất; mà là người biết tận hưởng và chuyển biến những gì xảy đến với mình trong cuộc sống một cách tốt nhất.

Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết rơi lệ khi tổn thương, biết đau đớn khi mất mát, biết khát khao và nuôi dưỡng những giấc mơ, biết cố gắng làm lại khi thất bại, bởi vì chỉ có như vậy, mọi người mới biết trân trọng tình cảm những người và những gì đã và đang đến trong cuộc đời mình.

Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, đơm hoa kết trái bằng một nụ hôn và kết thúc bằng những giọt nước mắt... dù đó là giọt lệ buồn hay vui, thì tình yêu ấy đã đem đến cho bạn những kỷ niệm thật ấn tượng và sâu sắc, là dấu ấn của tâm hồn và cho từng bước trưởng thành của bạn.

Bạn không thể nào thẳng tiến bước trên đường đời cho đến khi bạn biết cho qua đi và học hỏi những thất bại và những sai lầm, đau buồn trong quá khứ.

8/5/11

Đi

Vậy là đi, lại một cuộc hành trình đơn độc không người đưa tiễn. Khép lại sau lưng cánh cửa với ngôi nhà đầy bóng tối. Khoảng không gian yêu dấu quen thuộc giờ im lìm, lạnh lùng trong bóng tối nhờ nhờ đầu hạ. Tôi không muốn đối diện với nó vào khoảnh khắc này, nhưng, cực chẳng đã, chuyến tàu đưa tôi đi không thể xuất phát vào giờ khác... Vậy nên lần nào cũng vậy, bước chân đi mà không muốn ngoảnh nhìn lại ngôi nhà yêu dấu của mình. Thế nhưng, thỉnh thoảng, tôi ước (chỉ là ước thôi) lúc tôi quay về sẽ có ánh sáng trong ngôi nhà đó và có một người đang chờ đợi tôi trở về, thật hạnh phúc biết bao...

Tắt đèn. Đóng cửa. Và đi... Hẹn ngày quay về...

7/5/11

Lại chuẩn bị lên đường

Lại chuẩn bị gói ghém đồ đạc để lên đường. 

Giá như có thể đi luôn đừng quay về nữa thì tốt. Đôi lúc..., nhiều lúc..., chính xác là thường xuyên... mình đã nghĩ đến việc ra đi... Mình mong muốn một cuộc sống bình yên ở một nơi nào đó, đừng mang gánh nặng rằng có quá nhiều người đang phải lo lắng cho mình. Trước đây thì mình tin nếu mình đi sẽ có một người vì vắng mình mà buồn đến chết mất, nhưng bây giờ thì không, bây giờ nếu mình đi ngoài mẹ ra sẽ không ai buồn lâu vì mình nữa. Nếu mình đi xa, mẹ sẽ buồn nhiều lắm. 

Từ bé đến lớn mình chưa từng cho mẹ được niềm tự hào nho nhỏ nào cả, bởi bóng của chị gái quá lớn trong lòng mẹ. Chị gái là sự hãnh diện của cả gia đình, mình không mong làm được điều gì to tát, chỉ mong mẹ không phiền lòng vì mình, nhưng mình không làm được. Cho đến bây giờ, lúc mẹ đã già và mình bắt đầu già, lúc mẹ bắt đầu cần đến mình mỗi khi muốn trút nỗi buồn phiền vì ai đó, không lẽ mình lại ra đi...!?

Cuộc sống quả thật quá khó khăn, tất cả những gì mình muốn làm tại đây đều không làm được, và bây giờ muốn ra đi cũng không thể. 

Gói ghém đồ đạc, chỉ là đi để lại quay về...

1/5/11

Ngày này - 12 năm trước - mình được tuyển dụng vào CQNN

Ngày này, 12 năm trước là ngày quyết định tuyển dụng mình vào cơ quan nhà nước có hiệu lực. Không biết vô tình hay cố ý, ngày đầu tiên đi làm của mình lại là ngày nghỉ, bởi thế có người bảo số mình sướng... Nhưng được nghỉ bởi đó là ngày Quốc tế Lao động, cũng vì thế đôi người lại bảo số mình khổ... 

Sướng hay khổ thì cũng đã 12 năm trôi qua rồi. Thời gian cứ qua đi buồn tẻ như thế, mình thấy chán, rất chán, từ đầu đến cuối chán! Cái chân công chức suốt ngày ngồi dán mông vào ghế,nhìn thiên hạ đấu đá nhau giành chức giành quyền, thu nhập thì không chống chọi nổi với bão giá...

Uh thế! Nhưng 12 năm mình vẫn ngồi đó, từ chối hết các cơ hội chuyển nghề. Bởi, dù chán rất chán nhưng mình tiếc nuối công sức 5 năm đèn sách ở giảng đường đại học, mà hơn hết là thẳm sâu trong tiềm thức mình vẫn rất... yêu nghề. 12 năm qua dù nhiều lúc chán nản và vì điều kiện khách quan làm mình có ý nghĩ chuyển nghề, nhưng chưa một lần nào trong ý thức chủ quan mình muốn từ bỏ công việc đang làm.

Nhưng bây giờ thì không phải thế. Lần đầu tiên trong suốt 12 năm qua, lần đầu tiên mình muốn từ bỏ...

20/4/11

Phần mềm crack chuyển file PDF

Mới kiếm được cái PDF Suite Pro có cả crack, chuyển được các loại file sang PDF đồng thời cũng chuyển được từ PDF sang word (tạm thời mình chỉ cần nhiêu đó nên chưa tìm hiểu thêm). Gần 40MB, cũng không nhẹ nhưng nó là "2 in 1", còn hơn là phải dùng riêng 1 phần mềm để chuyển từ PDF sang Word rồi lại phải dùng một phần mềm khác khi cần chuyển ngược lại (mà riêng cái Able2Extract cũng gần 40MB rồi). 

Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của mình, thấy hay và tiện dụng nên chia sẻ lên đây để có bạn nào cần thì lấy xuống mà dùng. Sau khi download về, bạn lưu nó trên máy tính giải nén nó, mở file hướng dẫn ra đọc và làm theo hướng dẫn, dễ ẹc à! Chúc các bạn thành công!

Bạn có thể tải phần mềm này tại meoluoimediafire
Và có thể tham khảo thêm về nó tại ĐÂY (nơi mà mình đã tìm thấy nó).

28/3/11

Sao hạn

Đầu năm thầy (tuviglobal) phán rằng: "Năm nay con bị sao Kế Đô chiếu mạng, nặng lắm đấy! Con cố mà dán cái miệng hay nói ba láp ba xàm lại, cẩn thận các mối quan hệ đồng nghiệp, đặng yên thân!".

Uh, thì cũng biết cái tính xấu của mình (ỷ thế mình là thằng "trọc đầu") không biết sợ ai cả nên cứ đụng đâu nói đó... Cũng tính năm nay, không chỉ năm nay mà cả những năm về sau nữa, chỉ dùng cái miệng để ăn thôi, không dùng để nói nữa. Vậy mà...

Duyên cớ là tại hai chữ "vậy mà..." đó đó...

Hôm trước hội nghị CBCC, tui đã bảo "không có ý kiến gì hết, nhất trí hết, xin đừng chỉ định". Vậy mà cứ chỉ định mình lên tham gia ý kiến ý cò. Hổng lẽ, tui lên tui kính thưa kính gửi kính chào xong lại nói tiếp là "ý kiến của tui là nhất trí, xin hết ý kiến". Kỳ cục quá, thôi thì mình thay mặt anh em đồng nghiệp tình thương mến thương nói lên tâm tư nguyện vọng mà họ (những kẻ "có tóc") không dám lên tiếng...

Bây giờ, sau khi xếp nổi sùng nổi đóa (vì thấy bị đụng chạm đến cái "uy" của xếp) thì họ (những kẻ có tóc) đều ngậm miệng coi như cái tâm tư nguyện vọng đó không phải là của họ nữa mà chỉ là của cá nhân tui (kẻ trọc đầu)...

Tui không bực, bởi tui biết trước tình thế sẽ như thế, mà tui còn thấy buồn cười hơn nữa bởi phản ứng của lãnh đạo cơ!

Chỉ là tại tui không nghe lời thầy đó mà "Năm nay con bị sao Kế Đô chiếu mạng, nặng lắm đấy, cẩn thận cái miệng, đặng yên thân...!"

15/3/11

Mẹ tôi

Tuần trước mẹ đi hội nghị gì gì đó về Nhà giáo hưu trí ở Phường. Người ta mời mẹ lên hát. Mẹ để túi xách bên trong có tờ 100 ngàn ở ghế ngồi. Cuối buổi, mẹ ghé chợ mở túi ra  lấy tiền thì nó đã không cánh mà bay.  Chuyện đó tôi chỉ được biết qua người hàng xóm. Tôi hiểu là mẹ tiếc đứt ruột nhưng lại không biết kể cùng ai...

Từ ngày ba mất, vợ chồng anh trai thứ tiếp quản quày kinh doanh tạp hóa, chị dâu thứ không có thời gian tham gia các sinh hoạt cộng đồng ở Phường. Chị dâu trưởng là BCH Đảng ủy Phường mà lại không vận động được "quần chúng" trong gia đình nên thường xuyên bị nhắc nhở. Cuối cùng  mẹ đành phải thay chị dâu thứ tham gia tất cả.

Rồi cũng nhờ đó, mẹ bắt đầu vơi bớt nỗi buồn vắng ba. Tuy biết rằng mẹ học văn rất giỏi, hát cũng không tệ, thế nhưng chúng tôi lớn lên không từng thấy mẹ làm thơ, cũng chưa từng nghe mẹ hát. Có phải vì ba văn chương lai láng quá, hát hay quá nên mẹ "từ bỏ" chăng!? Dù sao thì đến tuổi ngoài 60 mẹ bắt đầu tập hát, bắt đầu làm thơ (bài thơ đầu là thơ viết tặng ba) cũng đủ thấy sự cố gắng và niềm vui lấp lánh trên gương mặt mẹ. 

Vậy nhưng, cả một bầy con chẳng đứa nào quan tâm đến những bài hát mà mẹ dày công luyện tập. Mẹ biểu diễn văn nghệ ở Phường không đứa nào đi xem. Những bài thơ mẹ viết thì chị gái bảo "mẹ cứ viết cho vui thôi chứ đừng gửi đăng ở đâu cả nhé...". Dù vậy mẹ chưa bao giờ trách móc.

Tôi là con gái nhưng lại lớn lên gai góc như một cây xương rồng, lạnh lùng và xa cách với mẹ. Cho đến tận bây giờ mẹ mới kịp để ý đến điều này. Mẹ buồn vì tôi nhiều... Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính lại khó dời. Có lẽ an ủi lớn nhất của mẹ là có tôi thật lòng ủng hộ mẹ làm thơ, có tôi còn thời gian nghe mẹ hát...

Tôi mỗi lần ghé qua chỉ là chớp nhoáng, lúc nào mẹ cũng phải chạy đuổi theo níu lại để nhờ tôi "duyệt" giùm mẹ bài thơ mới viết hoặc "duyệt" bài hát trước khi biểu diễn. Đôi khi mẹ phải rụt rè "nếu con bận quá thì thôi...". Kể cả chuyện mất 100 ngàn, cũng nhờ tôi ngồi buôn dưa lê  bên nhà hàng xóm mới biết, chứ với mẹ thì "tại mẹ thấy con không có thời gian nên mẹ không kể"...

Đau lòng đến thế là cùng!

7/3/11

Happy Woman Day!

Ngày Trái đất chỉ còn một nửa, thật tuyệt vời vì trong một nửa đó có bạn và... cả tôi nữa... Chúc mừng 8/3!

6/3/11

Biến Gmail thành ổ cứng để lưu trữ dữ liệu

Cái này thì cũ hoắc rồi, mình đã cài đặt rồi gỡ xóa mấy lần nhưng đến bây giờ, sau một lần bị mất dữ liệu, mới thấy sử dụng nó thật sự hiệu quả. Bởi vậy post lên đây để bạn nào chưa biết thì sử dụng nhé!

Nếu bạn đã có một tài khoản thư Gmail, vậy thì không cần USB hoặc ổ cứng di động, dung lượng trên 7GB (hiện tại) của Gmail hoàn toàn có thể thực hiện việc lưu trữ giúp bạn.
Bước 1: Tải về phần mềm Gmail Drive
Bước 2: Giải nén và chạy file Setup.exe.
Bước 3: Sau khi cài đặt xong, bạn hãy vào My Computer. Tại đây, một ổ cứng mới mang tên Gmail Drive sẽ xuất hiện.

Bước 4: Click đúp vào Gmail Drive và một cửa sổ sẽ xuất hiện đòi bạn phải đăng nhập tên hòm thư và mật khẩu. (bạn hãy nhập ID và Pass của bạn trên Gmai)

Bây giờ bạn đã có thể sử dụng Gmail Drive như một ổ đĩa bình thường để lưu trữ dữ liệu. Bạn cũng có thể ở một máy tính khác, đăng nhập vào Gmail để lấy dữ liệu bạn đã lưu trên GmailDrive. 
 
Trên hộp thư Gmail, bạn có thể tạo một nhãn mới mang tên "Lưu trữ", sau đó tạo một bộ lọc thư để chuyển tất cả thư có cụm từ "GMAILFS" vào hộp "Lưu trữ" bạn đã tạo ở trên, nhớ đánh đấu tích chọn "Bỏ qua hộp thư đến" để tất cả file lưu trữ trên GmailDrive tự động chuyển vào nhãn "Lưu trữ".

Chúc các bạn thành công!

5/3/11

Ý thức không tùy thuộc vào tuổi tác


Chuyện thứ nhất: Anh chị Cả mình bán văn phòng phẩm và hàng lưu niệm tại nhà, nhà bên là anh Hai chuyên chở bia nước ngọt cho các quán ăn. Hai nhà chung nhau một lối lên xuống lề đường. Thình thoảng có mấy đứa học trò tới mua hàng vô ý để xe đạp chắn luôn lối lên xuống. Anh Hai chở hàng về vừa nặng vừa mệt lại phải hò hét cho tụi nó dẹp đường thì nổi cáu... Chị dâu Cả thấy thế tỏ ý không vừa lòng với anh Hai (hehe, chị sợ mất khách của chị mà!). Cuối cùng anh Hai mở một lối lên xuống mới để khỏi mất công hò hét và khỏi mất lòng nhau. Uh thì mình cũng cho là chị dâu Cả có lý, tụi nó trẻ con vô ý cũng là bình thường!

Chuyện thứ hai: Thỉnh thoảng mình đến nhà anh chị Cả gặp xe máy của mấy ả chân dài, mấy anh hào hoa vào mua hàng, toàn xe Lead rồi SCR đứng chắn cả lối lên xuống, mình nghĩ đã là người lớn thì để xe phải có ý thức chứ nhỉ (!?), bởi thế mình cứ đứng dưới đường bóp còi tintin cho mấy anh ả phải chạy ra dắt xe đi cho biết mặt (mình thích thế, hehe!). Nhưng có một lần, ả kia cứ đứng trong quán nhìn ra trân trân tỏ vẻ khó chịu với mình lắm lắm, cuối cùng chị dâu mình phải tự chạy ra dắt xe cho khách, hihi, đôi mắt chị dâu nhìn mình mang hình viên đạn!

Chuyện thứ ba: Hôm trước đi chợ, mình chạy xe từ trên sân đình xuống đường, sân cao, đường thấp nên có một bậc nối nhỏ cho xe đi, nhưng tại đó lại có một ông tầm 50 tuổi đang vô tư đứng nói chuyện điện thoại. Mình  đứng chờ ông ta tránh thì ổng cứ đứng yên mà dương mắt nhìn mình. Mình đành phải  thất lễ bấm còi tintin, lúc ấy miệng ông ta vẫn tiếp tục điện thoại, mắt chuyển sang hình viên đạn mà chân cũng cứ không thèm di chuyển. Thôi khiếp! Mình đành cho con xe của mình lao thẳng từ trên sân đình xuống đường cái rầm ê mông :) Uh thì biết làm sao nữa?!

Ở đâu đó, ngoài đường, trên mạng... người ta cứ hay trách lớp trẻ ngày nay thiếu ý thức. Liệu có đúng vậy không?  Hay thiếu ý thức là chuyện của xã hội ngày nay? (Uh nhỉ, cũng nên xem lại bản thân mình một chút nhỉ!)

23/1/11

Mứt cà rốt - phục thù

Hôm nay quyết tâm phục thù nồi kẹo kéo hôm qua... Hì, thực ra vì mình rất thích mứt cà rốt mà lại không yên tâm với mấy loại mứt bán ngoài hàng nên quyết tự làm lấy. Cuối cùng thì đã có sản phẩm rồi đây, hơi xấu nhưng an toàn.

Hehe, làm được mứt rồi mới thấy mình quá là... bờm. Thật ra thì hôm qua mình sên còn chưa tới, đứng mãi mỏi chân quá mà không thấy khô nên cứ tưởng bị kẹo. Hôm nay cũng thế, nghĩ đằng nào cũng vứt nên mình cứ để lửa liu riu rồi vào vào coi tivi, một hồi chạy ra thì thấy vừa khô.

Tình hình này chắc phải tranh thủ buổi tối làm thêm ít mứt khác nữa nhỉ!?

22/1/11

Mứt cà rốt

Hôm nay lên mạng tìm được công thức này:

Nguyên liệu
- 2kg cà rốt tươi (chọn củ thẳng đều, không mắt)
- 700g đường trắng
- 1 chút va ni
- 1 thìa phèn chua
 Thực hiện
1. Cà rốt nạo vỏ, rửa sạch, tỉa hoa, cắt lát dày khoảng 0,5cm.
2. Đun sôi nước với phèn chua. Cho cà rốt vào ngâm khoảng 5 phút. Vớt ra, rửa sạch bằng nước lạnh. Để ráo.
3. Bắc nồi (đáy rộng và dày) lên bếp, đun sôi đường với 100ml nước lã đến khi đường hòa tan và hơi sanh sánh thì cho cà rốt vào đun lửa vừa. Khi đường cạn bớt thì để lửa nhỏ, cho va ni, đảo đều.
- Khi đường bắt đầu bám trên thành nồi thì tắt bếp và vẫn đảo hoặc xóc đến khi những hạt đường bám trắng trên mặt miếng cà rốt là được. Đợi nguội và đóng gói.

Kết quả chiến công lẫy lừng của buổi tối lao động vất vả: một nồi mứt cà rốt đã biến thành kẹo kéo!?


Lý do vì sao thì... biết được chết liền!

Ngày mai vẫn còn là ngày nghỉ, mình quyết phục thù...

2/1/11

Sổ thơ của anh trai

Hôm nay dọn lại đống sách vở cũ tình cờ thấy quyển sổ thơ của anh trai, không hiểu sao lại có ở chỗ mình nhỉ?! Nghĩ buồn và thấy thương anh, 20 năm trước anh cũng là chàng trai lãng mạn và đầy mơ mộng... Vậy mà, 20 năm sau lại suốt ngày hì hụi chở hàng cho các quán ăn. Có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không còn nhớ mình đã có một thời thanh xuân như thế...



Đây là một trong những bài thơ anh thích thời đó:
Tình yêu cho em ngày đi học
(Có lẽ anh chép cho Mối tình đầu - mối tình đơn phương của anh)

Nếu em biết tôi ngồi đây thương nhớ
Xin em đừng bước vội lúc qua hiên
Mỗi bước chân em mang nặng buồn phiền
Dẫm lên đó tình yêu tôi mê dại

Chân em bước vẫn nguyên hồn con gái
Tuổi trăng tròn vẫn ngự trị trong em
Vì đã yêu như thư viết hằng đêm
Nhưng đã giấu chẳng bao giờ dám gửi

Em có biết những lần tôi đứng đợi
Cổng sân trường mới mở đón đưa em
Nhưng mỗi lần em đến lại lo thêm
Tôi ngại quá tránh đường cho em bước

Dù vẫn biết tình yêu không hẹn trước
Đến bất ngờ - Đi cũng rất êm
Để thời gian là viên kẹo tôi thèm
Yêu chẳng nói, ngậm thời gian chạy trốn

Em đứng đó tôi mượn làm số vốn
Vượt cuộc đời gian giối với điêu ngoa
Nhưng cuối đường đành bỏ vốn chia toa
Em cũng bỏ tôi mỏi mòn thân thể

Giờ đã vậy còn gì đâu kể lễ
Tôi đi, về - cúi mặt giấu buồn đau
Phấn thời gian là lớp vải nhuộm màu
"Quên em nhé - Chuyện ngày xưa vứt bỏ"

Ngày em đến cửa hồn tôi bỏ ngõ
Cổng không gài nên vội bỏ đi qua
Đến bây giờ em đã bước đi xa
Hồn tôi đó - cửa vẫn còn bỏ trống

Khi em đến hồn tôi đang sống động
Gió núi về thương nhớ mọi hoang vu
Để mùa thu tôi làm kẻ trong tù
Trong đẹp lắm, mùa xuân về trong mắt

Nhưng xuân đến tôi vẫn chờ vắng ngắt
Em không về hai ta vẫn thôi tươi
Màu thời gian giờ chạy khắp môi cười
Tôi cúi mặt nghe hồn lên tiếng khóc.

Ngày em đến hồn tôi lên gai góc
Khi em về gai góc hóa rong rêu
Ngoảnh mặt đi dù tôi có gào kêu
Em vẫn bước cho hồn tôi si dại

Yêu nhiều lắm nên viết thành giai thoại
Chẳng ra hồn nên không dám gởi cho ai
Cúi mặt về ôm thương nhớ lên vai
Hành trang đó - Mối tình giờ đã gãy

Em hãy cất làm món quà thứ Bảy
Thay cho tôi đến đón cổng sân trường
Nhưng thời gian chưa xóa bỏ yêu thương
Em đi đó tôi đứng nhìn thương nhớ

Khi tình ái mình thua không lối gỡ
Đành quay về hoang phí mọc hai vai
Viết tình ca này biết gởi cho ai?
Cho em nhé? - Xin nhận làm kỷ niệm...

Một bài thơ hay nhưng không biết tác giả. Có thể là của một sinh viên trường Đại học Y Huế những năm 90 hoặc trước nữa (bài thơ chuyền tay được chị gái tôi - sinh viên trường Y Huế mang về, sau đó anh thích nên chép lại)

1/1/11

Hoa tình yêu


Hoa tigon mình mang từ Nha Trang về trồng. Chị Hai bảo đừng trồng nhưng mình cứ thích. Mình đặt nó là Hoa Tình Yêu (tất nhiên là còn có một tên riêng khác nữa không thể bật mí hehe).
Híc, cái cây này chán thật đấy, mấy tháng rồi mới leo được tí tẹo. Nhưng nó đã nở hoa mừng Năm Mới rồi đấy!

HAPPY NEW YEAR!

Chúc mừng Năm Mới 2011!
Hôm nay nghỉ Lễ, lượn qua blog để post lời Chúc mừng năm mới, chợt phát hiện ra có người đang  theo dõi blog mình. Wow, ngạc nhiên quá ta, blog mình thế này mà cũng có người đặt chế độ theo dõi cập nhật ta!? Nếu là trước đây thì không ngạc nhiên, thời Y360 thì blog mình cũng có lắm người hâm mộ mà! Nhưng lâu lắm rồi mình bỏ không viết nữa. Chán blog gòy! Sorry mọi người nhé!