Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

20/5/11

Hạnh phúc

Đôi khi một cái gì đó vuột khỏi tầm tay chúng ta rồi ta mới biết rằng mình đã từng có nó, và mới cảm nhận được rằng điều đó quan trọng và có ý nghĩa biết bao với mình.

Hãy yêu một người bằng trọn vẹn trái tim mình mà không cần đáp lại. Đừng vội trông mong tình yêu đến mau chóng mà hãy kiên trì chờ cho đến khi tình yêu hiện hữu trong trái tim họ; nếu không thì bạn hãy an lòng vì trong tim bạn đã có nó rồi.

Có thể bạn chỉ mất một phút để say mê một người, một giờ để thích một người, và một ngày để yêu một người, nhưng phải mất cả một đời mới có thể quên được một người.

Đừng vì dáng vẻ bên ngoài, vì đó là lừa dối. Đừng vì của cải vật chất, vì có thể mất đi. Hãy tìm người nào có thể làm bạn mỉm cười, bởi vì chỉ có nụ cười mới có thể làm một ngày âm u trở nên tươi sáng.

Có những giây phút trong đời khi bạn nhớ thương một người nào đó tha thiết đến nỗi bạn muốn mang người đó ra khỏi giấc mơ để ôm họ trong vòng tay thực tại. Hãy mơ những gì bạn ước mơ; đi nơi nào bạn muốn đi; làm những gì bạn khát khao; trở thành những ai mà bạn mong muốn, bởi vì bạn chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn mơ ước.

Hãy tự đặt mình trong vị trí của người khác. Nếu trong hoàn cảnh ấy bạn cảm thấy bị tổn thương, thì người khác cũng sẽ cảm nhận như vậy.

Một người hạnh phúc nhất không nhất thiết phải là người có mọi thứ tốt nhất; mà là người biết tận hưởng và chuyển biến những gì xảy đến với mình trong cuộc sống một cách tốt nhất.

Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết rơi lệ khi tổn thương, biết đau đớn khi mất mát, biết khát khao và nuôi dưỡng những giấc mơ, biết cố gắng làm lại khi thất bại, bởi vì chỉ có như vậy, mọi người mới biết trân trọng tình cảm những người và những gì đã và đang đến trong cuộc đời mình.

Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, đơm hoa kết trái bằng một nụ hôn và kết thúc bằng những giọt nước mắt... dù đó là giọt lệ buồn hay vui, thì tình yêu ấy đã đem đến cho bạn những kỷ niệm thật ấn tượng và sâu sắc, là dấu ấn của tâm hồn và cho từng bước trưởng thành của bạn.

Bạn không thể nào thẳng tiến bước trên đường đời cho đến khi bạn biết cho qua đi và học hỏi những thất bại và những sai lầm, đau buồn trong quá khứ.

8/5/11

Đi

Vậy là đi, lại một cuộc hành trình đơn độc không người đưa tiễn. Khép lại sau lưng cánh cửa với ngôi nhà đầy bóng tối. Khoảng không gian yêu dấu quen thuộc giờ im lìm, lạnh lùng trong bóng tối nhờ nhờ đầu hạ. Tôi không muốn đối diện với nó vào khoảnh khắc này, nhưng, cực chẳng đã, chuyến tàu đưa tôi đi không thể xuất phát vào giờ khác... Vậy nên lần nào cũng vậy, bước chân đi mà không muốn ngoảnh nhìn lại ngôi nhà yêu dấu của mình. Thế nhưng, thỉnh thoảng, tôi ước (chỉ là ước thôi) lúc tôi quay về sẽ có ánh sáng trong ngôi nhà đó và có một người đang chờ đợi tôi trở về, thật hạnh phúc biết bao...

Tắt đèn. Đóng cửa. Và đi... Hẹn ngày quay về...

7/5/11

Lại chuẩn bị lên đường

Lại chuẩn bị gói ghém đồ đạc để lên đường. 

Giá như có thể đi luôn đừng quay về nữa thì tốt. Đôi lúc..., nhiều lúc..., chính xác là thường xuyên... mình đã nghĩ đến việc ra đi... Mình mong muốn một cuộc sống bình yên ở một nơi nào đó, đừng mang gánh nặng rằng có quá nhiều người đang phải lo lắng cho mình. Trước đây thì mình tin nếu mình đi sẽ có một người vì vắng mình mà buồn đến chết mất, nhưng bây giờ thì không, bây giờ nếu mình đi ngoài mẹ ra sẽ không ai buồn lâu vì mình nữa. Nếu mình đi xa, mẹ sẽ buồn nhiều lắm. 

Từ bé đến lớn mình chưa từng cho mẹ được niềm tự hào nho nhỏ nào cả, bởi bóng của chị gái quá lớn trong lòng mẹ. Chị gái là sự hãnh diện của cả gia đình, mình không mong làm được điều gì to tát, chỉ mong mẹ không phiền lòng vì mình, nhưng mình không làm được. Cho đến bây giờ, lúc mẹ đã già và mình bắt đầu già, lúc mẹ bắt đầu cần đến mình mỗi khi muốn trút nỗi buồn phiền vì ai đó, không lẽ mình lại ra đi...!?

Cuộc sống quả thật quá khó khăn, tất cả những gì mình muốn làm tại đây đều không làm được, và bây giờ muốn ra đi cũng không thể. 

Gói ghém đồ đạc, chỉ là đi để lại quay về...

1/5/11

Ngày này - 12 năm trước - mình được tuyển dụng vào CQNN

Ngày này, 12 năm trước là ngày quyết định tuyển dụng mình vào cơ quan nhà nước có hiệu lực. Không biết vô tình hay cố ý, ngày đầu tiên đi làm của mình lại là ngày nghỉ, bởi thế có người bảo số mình sướng... Nhưng được nghỉ bởi đó là ngày Quốc tế Lao động, cũng vì thế đôi người lại bảo số mình khổ... 

Sướng hay khổ thì cũng đã 12 năm trôi qua rồi. Thời gian cứ qua đi buồn tẻ như thế, mình thấy chán, rất chán, từ đầu đến cuối chán! Cái chân công chức suốt ngày ngồi dán mông vào ghế,nhìn thiên hạ đấu đá nhau giành chức giành quyền, thu nhập thì không chống chọi nổi với bão giá...

Uh thế! Nhưng 12 năm mình vẫn ngồi đó, từ chối hết các cơ hội chuyển nghề. Bởi, dù chán rất chán nhưng mình tiếc nuối công sức 5 năm đèn sách ở giảng đường đại học, mà hơn hết là thẳm sâu trong tiềm thức mình vẫn rất... yêu nghề. 12 năm qua dù nhiều lúc chán nản và vì điều kiện khách quan làm mình có ý nghĩ chuyển nghề, nhưng chưa một lần nào trong ý thức chủ quan mình muốn từ bỏ công việc đang làm.

Nhưng bây giờ thì không phải thế. Lần đầu tiên trong suốt 12 năm qua, lần đầu tiên mình muốn từ bỏ...