Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

30/11/11

Người đi, ừ nhỉ, người đi thật...

Vậy là cuối cùng chị đã dứt khoát ra đi, em cũng không biết mình sẽ buồn như thế!

Bao năm qua bên cạnh em luôn có chị, chị luôn hiểu những điều em nói, cảm thông với những việc em làm (điều mà ngay cả chị gái em cũng không có). Chị đã luôn bên cạnh cùng em vượt qua biết bao khó khăn trong cuộc sống...
Chị bảo chị đi. Em cười hí ha hí hửng ủng hộ chị. Nhưng em lại không biết rằng lúc chị ra đi thật thì lòng em hụt hẫng và trống trải đến vậy...
Chị ơi em nhớ chị!

19/11/11

Chợt nhớ rằng mình có blog...

Hôm nay chẳng hiểu tại sao lại chợt ngoái đầu nhìn lại cái blog nì. Vậy mà đã nửa năm trôi qua... Vẫn thân quen nhưng cũng vừa đủ để xa lạ...