Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

14/6/08

Họp lớp

Mới đó mà đã 10 năm! Ngày mai tụi nó tổ chức kỷ niệm 10 năm ra trường nhưng mình lại không đi được.

Mấy hôm nay hết đứa này đến đứa kia gọi. Đứa nào cũng bảo "Đi nhé! 10 năm không gặp, nhớ quá!". Uh, nhớ thật! Nhưng biết làm sao được? Đành xin lỗi các bạn!

Từ ngày ra trường, có lẽ mình là người hiếm có cơ hội gặp lại bạn cũ và cũng vì thế mà thiếu thông tin nhất. Tụi nó giờ toàn là chủ doanh nghiệp trẻ, mỗi năm ít nhất cũng có cơ hội gặp nhau một lần tại VIETFISH. Hoặc nữa, bọn nó còn được gặp nhau qua các hội thảo khu vực. Mà nhiều lúc cũng xui xẻo thật, có lần con bạn thân cùng phòng KTX đi tham quan Phong Nha, điện thoại í a í ới mà mình lại đang ở Nghệ An. Lại có lần mình đi tham quan các tỉnh miền Tây, ra đến Nha Trang mới biết, té ra hơn chục đứa kéo nhau về miền Tây lập nghiệp...

Mà trí nhớ mình quả rất độc đáo: nhớ hết tên, nhớ hết mặt, nhưng chẳng biết mặt nào mang tên nào. Hôm trước, bạn hỏi "mày còn nhớ thằng Cường không" - "nhớ quá đi chứ, thằng Cường Tuy Hòa mà" - "Uh, nó lấy con Phượng Đà Lạt rồi". Híc, lật ảnh cũ ra soi mãi chẳng biết thằng nào là thằng Cường nữa Bạn lại hỏi, "mày nhớ con Loan, con Vui không?" - "Có, 2 đứa Phan Rang" - "Uh, mai nó ra dự đám cưới tao, con Loan giờ làm quản đốc rồi" - "Nhưng con Loan cao con Vui thấp hay con Vui cao con Loan thấp mày hé?" - "Thế mà cũng bảo là nhớ..."

Dịp này không đi được thì chẳng biết đến lần kỷ niệm sau có còn nhận ra nhau nữa không?! Nhưng thôi, đành hẹn một ngày đẹp trời khác vậy!

Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say.

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu.

Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Bài hát đầu, xin hát về trường cũ
Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - Rụng xuống trái bàng đêm.

Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi?

"Có một nàng Bạch Tuyết,các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy"
"Mười chú chứ, nhìn xem trong lớp ấy"
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)

Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm.

Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi!

Em đã yêu anh, anh đã xa rời
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá! mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường - chiếc lá buổi đầu tiên.

-Hoàng Nhận Cầm-

11/6/08

Hoa xương rồng



Lâu ngày không viết blog, thấy nhện giăng đầy nên hôm nay chép một bài thơ để các bạn cùng đọc. Bài thơ sưu tầm đã 15 năm, lúc đó bạn bè mình toàn mấy đứa dễ thương hoặc con nhà khá giả, chơi với tụi nó mình luôn cảm giác "lép vế" nên lấy bài thơ này để tự an ủi mình.

Mỗi con người như một loài cây
Đến ngày sinh - một lần đơm hoa trái
Bạn là hồng nhung sắc hương tỏa mãi
Tôi tựa xương rồng, cằn cỗi, chông gai

Đừng vì nhìn cây đã vội trách ai,
Dẫu không muốn tôi chẳng thành cây khác
Xương rồng chỉ sinh ra từ miền gió cát
Gió bỏng, cát bay chỉ tạo được xương rồng.

Tôi là loài cây gai góc lạ lùng
Là đứa con của thiên nhiên khắc nghiệt
Ngày nắng rát đêm hãi hùng cái chết,
Nhỏ bé, đơn côi xương rồng vẫn vươn lên.

Bao giờ đi trên sa mạc - trong đêm
Bạn sẽ thấy giữa không gian quạnh vắng
Xương rồng cựa mình, âm thầm, yên lặng
Kết tinh nắng, trời tạo những bông hoa.

Bạn ơi xương rồng chịu lắm xót xa
Hoa vẫn nở rạng ngời sắc đỏ
Dành cho hoa trọn cuộc đời bé nhỏ
Nên thân xương rồng cằn cỗi, xác xơ...

Bạn nghe chăng trong thực, trong mơ
Hè về xem xương rồng mê say cùng nắng
Khát vọng mùa hoa thắm tươi cát trắng
Khát vọng sẽ còn, cứng cáp, sinh sôi...

- Nguyễn Hằng Nga -