Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

31/8/08

Vụ Giáo xứ Thái Hà

Thời gian vừa qua cư dân mạng hình như đang mất khá nhiều thời gian vào vụ Giáo xứ Thái Hà (không tin cứ vào goolge mà search thử cái coi). Sáng nay dành nguyên một buổi để đọc những bài liên quan từ nguồn tin của cả hai "chiến tuyến" (tạm gọi vậy)!

Mình không quan tâm nhiều đến tình hình chính trị nhưng thấy ồn ào quá cũng phải để tâm. Đọc mãi cũng chẳng hiểu được Chúa đang nghĩ gì, ông Nhà nước đang nghĩ gì, mà vì một miếng đất lại đẩy mọi chuyện đến mức đó?

Trên blog thì người ta comment chửi nhau loạn xạ làm cho không ít người ngoài cuộc phải thốt lên là "đọc xong thấy buồn cười quá"!

Mình không phải là người quá tả, cũng không quá hữu. Mình luôn quan niệm rằng xã hội nào cũng có tốt có xấu, không nên đứng núi này trông núi nọ. Nghe cộng sản tuyên truyền thì chửi và bôi nhọ xã hội bên ngoài, nghe các thế lực bên ngoài thì chửi và bôi nhọ cộng sản, mà không biết mình đang đứng ở đâu! Thử hỏi, xã hội nào chỉ có phần tốt đẹp chứ không có mặt trái? Người xưa đã có câu "ăn cây nào thì rào cây ấy"...

Theo mình, nếu không biết sống an phận thì hãy cho những người xung quanh được cuộc sống bình an...

Hoa hậu Việt Nam 2008



Nhìn đi! Mình thấy đẹp dã man, vẻ đẹp dịu dàng, rạng ngời mà không chói lóa... Nhưng nghe nói là giao tiếp vụng về, và nữa, đẹp mà học ngu, vì em bảo "chưa đủ tự tin để dự thi đại học". Mình chỉ theo dõi đêm đăng quang nên không biết mô tê gì cả. Thấy đẹp, thấy trả lời ứng xử có đôi chút vụng về thật nhưng đó là sự vụng về chân thật, dễ thương... Chỉ tiếc là câu hỏi ứng xử năm nay dở ẹc nên không thể so sánh được. Và vì không so sánh được nên cứ thấy em trả lời hay và dễ thương nhất!

Biết đâu anh trở lại tìm



Mỗi lần đi qua mùa hạ
Em gom nhặt chút nắng vàng
Biết đâu anh... ngày trở lại
Thì cho mùa đông xênh xang

Mỗi lần về qua kỷ niệm
Em nâng niu những nghẹn ngào
Nhỡ sau này anh tìm lại
Vẫn còn nguyên vẹn xôn xao

Giữ trong tim lời ước hẹn
Biết đâu anh trở lại tìm
Thì trong thời gian rêu phủ
Vẫn còn như thuở đầu tiên!

-Phạm Thanh Thúy-

27/8/08

Mệt mỏi quá đi thôi!



Mặc dù được ăn ké một bữa ngon nhưng hôm nay là một ngày mệt mỏi và mệt mỏi...

Hình như mình đã quá đáng, nói quá lời...

Cố gắng và chờ đợi để rồi tự mình làm hỏng bét. Biết làm sao bây giờ nhỉ?

26/8/08

Vì sao tôi “sút văng” bạn ra khỏi thế giới của tôi?

Tôi sẵn sàng “sút” văng bạn ra khỏi thế giới của tôi nếu bạn chỉ được có thế!

Tôi chẳng biết bạn từ đâu tới, bạn lò dò đi vào blog của tôi, add nó với dòng chữ: "Hi! I’d like to keep in touch on Yahoo! 360. Would you add me to your Friends list so we can stay connected?". Rồi tót ngay về nhà mình, chờ đợi việc tôi và bạn sẽ trở thành bạn của nhau, hoặc chí ít cũng là tôi qua bên đó chào hỏi bạn. Xin lỗi, bạn nhầm, tôi rất lấy làm phiền lòng về bạn, vì bạn làm tôi mất công “hốt bạn bỏ vào sọt rác”.

Tôi chẳng biết bạn là người thế nào, nhưng tôi không đồng ý cách bạn đi vào “vương quốc của tôi” chỉ để lại mỗi dòng chữ được mặc định sẵn: Smile, Sup, Tag, Tickle, Wink, Hug, Flirt, Shhh, Pinch, Nudge, Dude!, Congrats, Word, Hmmm, Best 360 Evar... Xong rồi bạn đi cứ như là đang ban ơn cho tôi sự ghé thăm tẻ nhạt đó vậy. Rất tiếc là tôi chỉ nhếch mép cười đểu trước việc làm của bạn, và tôi đánh giá rất thấp điều đó.

Bạn lấy lý do mình là người bận bịu? Để tôi nói cho bạn nghe thế này nhé: Không phải chỉ riêng mình bạn bận đâu, tất cả chúng ta đều có 24 giờ mỗi ngày để dành thời gian cho công việc, học tập (nếu có thể). Tuỳ từng mức độ và tính chất công việc khác nhau nên mức độ dành thời gian để quan tâm đến bạn bè cũng sẽ khác nhau. Dù vậy, nếu bạn đã có thời gian lập ra blog và đi add để kết bạn, có nghĩa là bạn vẫn có thể bỏ thời gian ra để hỏi thăm và chia sẻ tâm sự với những người xung quanh. Không ai bắt bạn phải ngày nào cũng nhảy bổ sang hỏi thăm và chúc tụng họ cả. Chỉ là thỉnh thoảng, bạn hãy ghé thăm, quan tâm xem bạn bè mình dạo này thế nào thôi. Nếu chỉ có việc ấy mà bạn cũng không làm được, thì tôi quả thật cũng chẳng luyến tiếc một người ích kỷ như bạn làm gì cả. Bởi bạn có hiểu gì về tôi đâu, tôi và bạn chẳng có gì để nói với nhau cả. Vậy nên bạn đừng msg trách móc vì tôi đã gạt bỏ bạn ra khỏi vương quốc của mình, bạn hoàn toàn "xứng đáng" bị như vậy. Chẳng có lý do gì để bạn nghĩ rằng tôi đã sai.

Bạn lười nhác thật đấy, lâu lắm mới thấy bạn ghé qua nhà tôi, comment một dòng rất vớ vẩn, khi mà cái entry của tôi đang nói rằng những ngày gần đây với tôi thật tồi tệ, thì bạn cũng chẳng thèm đọc, chỉ hỏi cộc lốc một câu: "Dạo này thế nào em?" rồi về nhà. Tôi đọc câu đó của bạn mà cảm thấy không chịu được, chỉ muốn delete ngay nó đi thôi, và cũng chán chẳng buồn trả lời bạn làm gì cho mất thời gian. Thà rằng tôi dành khoảng thời gian đó quan tâm đến những người bạn yêu dấu của mình vẫn tốt hơn nhiều.

Qua blog của tôi, chẳng cần nhìn xem tôi là người thế nào, bạn lao vào hỏi: "Em tên là gì? Nhà em ở đâu đó? Em bao nhiêu tuổi rồi?..." Toàn những câu hỏi ngớ ngẩn trong khi tên tuổi tôi và nơi ở hiện lù lù ngay dưới avata. Hay bạn vô duyên hết cỡ khi đi xăm soi blog người khác, đánh giá một câu rất gọi đòn đại loại như: "Cái màu theme này sáng quá, tôi không ưa màu đỏ, bạn đổi cái khác đi"... và chính những câu nói sỗ sàng đó khiến bạn bị mất điểm ngay từ vòng gửi xe. Mỗi người chúng ta đều có một gu thẩm mỹ và sở thích khác nhau. Chưa nói đến chuyện bạn chẳng có tư cách gì để ra lệnh hay yêu cầu người khác đổi theme, đổi avata thì riêng khoản bạn trịch thượng, cho rằng ta đây sành điệu cũng đủ để tôi đánh giá bạn.

Tôi chẳng cần bạn qua blog tôi, comment một câu tôi và bạn bè tôi chẳng ai hiểu. Bạn xấn sổ vào bóc tem entry tôi tâm đắc và dành cho nó những tình cảm cao đẹp khi viết về một người quan trọng, rồi bạn cười ha ha và bỏ về. Hay bạn chẳng cần đọc một dòng nào trong tâm sự rất chân thành của tôi, chẳng cần chia sẻ, mà xuống dưới comment một câu lạc chủ đề, hoặc khen những lời không đúng với thời điểm và tâm trạng của chủ nhân. Bạn vô tình làm cho người khác phải phật ý khi dè bỉu cái vấn đề họ cho rằng đáng học hỏi, nếu bạn làm thế với tôi, tôi chẳng ngại ngần gì mà không “đốp thẳng vào bạn” những lời không hoa mỹ và “đá văng” cái comment của bạn ngay lập tức.

Bạn gửi tin nhắn đồng loạt cho một đống các blogger trong friend list và kêu gọi họ qua comment và viết testimonial cho bạn. Sao bạn vô duyên thế, sao bạn không hiểu một điều rất đơn giản rằng sẽ chẳng có ai hơi đi comment cho bạn nếu bạn chẳng comment cho họ. Bạn không hiểu chính xác ý nghĩa của hai từ comment không phải nhằm mục đích tăng vews, không nhằm mục đích nói rằng bạn được nhiều người quan tâm và để ý đến.

Comment là vấn đề rất tế nhị thể hiện tình cảm và sự quan tâm đặc biệt tới nhau, là thông điệp để gửi gắm vào nhau những giá trị tinh thần rất lớn, có thể trao đổi và học hỏi lẫn nhau rất nhiều về cuộc sống chứ không đơn thuần chỉ là những lời đùa cợt, tán tỉnh, tuyên dương nhau . Tình bạn không bao giờ là ảo đến nếu bạn biết sống thật lòng, biết quan tâm, chia sẻ và cởi mở. Còn viết Testimonial ư? Bạn thật ích kỷ khi chỉ thích người khác viết cho mình, sao bạn không đi mà làm việc đó trước?

Tôi cũng sẽ remove bạn khi cảm thấy hai người không hợp nhau, khi tôi thấy không hề thích bạn, khi bạn và tôi chỉ như hai thế giới hoàn toàn xa lạ. Khi tôi cảm thấy bạn là người có tâm hồn nhạt thếch, viết toàn điều nhố nhăng xằng bậy, comment nhí nhố, và chuyên đi tìm, đi mời gọi người khác vô blog của mình, sưu tầm toàn ảnh nóng đưa lên avata câu khách. Rất dễ dàng để đánh giá blog của bạn có chất lượng hay không, đánh giá con người bạn thế nào, và cũng chẳng cần phải nuối tiếc khi mất đi một người như bạn cả. Người như bạn thì chỉ thích hợp với những người giống bạn mà thôi, xin lỗi người ấy không bao giờ là tôi. Còn có rất nhiều điều nữa tôi muốn viết riêng cho những người như bạn...

Tôi rất lấy làm phật ý vì mỗi ngày tôi đều bị một số người kiểu như bạn làm phiền, tôi viết những dòng này cho bạn đọc, dù tôi biết người như bạn thì chẳng đọc nó đâu.

Nguồn: Blog Việt theo Blog Hà Lan Girl

22/8/08

Vĩnh biệt tình yêu đầu

Đêm buồn nhớ anh.

Anh yêu thương!

Hôm nay nữa là tròn một năm ta xa nhau. Anh đã bỏ em rồi, cuối cùng thì em cũng phải tin rằng đó là sự thật! Những lá thư em gửi đã không hề được hồi âm, tiếng chuông điện thoại cũng không một lần nào vang cho riêng em...

Một năm qua anh không thể nào biết được, có nhiều lúc em vẫy vùng điên cuồng giữa dòng đời chỉ mong một lần được nhìn thấy anh rồi buông xuôi cũng thoã nguyện. Vậy mà, cho đến khi kiệt sức, em vẫn không biết phía nào là có anh! Những lúc như thế, em tưởng mình đã có thể chết đi, thế nhưng em vẫn sống, sống bằng ký ức của những ngày có anh, quằn quại trong nỗi nhớ thương để chờ đợi một ngày anh trở lại...

Đau đớn vì anh, héo hắt vì anh nhưng em chẳng thể nào trách anh được. Tại sao em lại trách anh chứ: Em hiểu tất cả những gì anh đã làm để cầu mong cho em có được cuộc sống sung sướng, hạnh phúc. Một mái nhà tranh hai trái tim vàng ư? Cả anh và em đều không tin vào điều đó! Chúng ta là con người của thế kỷ 21, biết sống với những mơ ước, hoài bão lớn lao. Giá như bây giờ chúng ta mới khởi đầu của tuổi hai mươi, hai mốt thì sẽ sắn sàng chờ đợi nhau để cùng tiến lên những nấc thang của công danh và hạnh phúc. Nhưng em đã bước sang tuổi hai lăm rồi - cái tuổi mà với người dân thành phố thì vẫn còn quá trẻ, còn ở miền quê nhỏ bé này thì đã có con bi bô tập nói. Anh làm sao có thể đành lòng để em chờ đợi thêm nữa! Còn nếu xây dựng tổ ấm ngay ư? Càng không thể được. Chúng ta không thể chỉ sống bằng tình yêu mà phải có vật chất mới nuôi dưỡng được nó. Em từ bé đến giờ được nuông chiều, dù gia đình không mấy khá giả, em vẫn có cuộc sống như một tiểu thư. Anh yêu em nhưng chỉ có hai bàn tay trắng. Dù em sẵn lòng cùng anh đi đến cùng trời cuối đất thì tình yêu và lòng tự trọng trong anh cũng không cho phép anh làm chai sạn đôi bàn tay xinh đẹp của em bởi những vất vả lam lũ đời thường.

Tất cả những điều đó anh chưa một lần nào nói ra nhưng em vẫn hiểu. Sự thật vẫn cứ là sự thật, nó ngang nhiên tồn tại! Vậy mà suốt một năm qua em đã không dám nhìn thẳng vào nó, để rồi cứ mãi chìm ngập trong nỗi đớn đau - hy vọng - chờ đợi - và rồi tuyệt vọng... Sự thật nào cũng thế, phải khó khăn lắm em mới có thể chấp nhận được. Dù muộn nhưng thà rằng một lần cho trái tim mình vỡ tan còn hơn là suốt đời để cho nỗi đau hả hê gậm nhấm phải không anh? Ngay lúc này đây, em đang nhặt nhạnh những mảnh vỡ của cuộc tình mình để cất vào chiếc rương ký ức. Rồi thời gian sẽ qua, mang theo cả niềm đau này! Em sẽ sống như anh từng mong muốn thế: Mạnh mẽ đứng lên ngẩng cao đầu bước trên con đường tương lai, dù cuộc hành trình chỉ còn lại một mình em đơn độc...

Anh yêu thương! Có lẽ đây là thư cuối cùng em viết cho anh. Anh hãy cất giữ nó để tin rằng người con gái anh yêu thương ngày nào giờ đang bắt đầu thực hiện ước mơ của mình bằng những bước đi đầu tiên tự tin và quả quyết. Hãy tin tưởng đi, em sẽ không phụ lòng mong mỏi của anh đâu! Chúng ta vẫn còn yêu nhau nhiều quá, nhưng em mong thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Và anh, anh cũng quên em đi, quên thực sự chứ không phải mang nỗi đau mà trốn chạy, đó không phải là cách! Định mệnh đã đẩy chúng ta ra xa nhau và dòng đời cuốn xô mỗi người một ngả, nhưng quá khứ đó vẫn là của chúng ta. Hãy giữ lấy những kỷ niệm êm đềm ngày còn có nhau để mai này trên đường đời nếu có gặp lại nhau, chúng mình sẽ cười nụ cười rạng rỡ nhất.

Anh yêu thương! Em gọi anh thêm một lần như thế nữa để rồi chôn sâu vào tận đáy lòng, chấm hết một câu chuyện tình.

Ngày mai bắt đầu là những ngày vất vả...

Xin gửi vào quá khứ một tình yêu!

-----------------

Đây là lá thư mình viết để tham gia cuộc thi "Thư viết cho người yêu" do Tạp chí thế giới trong ta tổ chức và đã lọt vào vòng chung khảo đợt 3 năm hai nghìn lẻ mấy không nhớ. Dĩ nhiên thư này được rất nhiều người xa lạ đọc nhưng tuyệt nhiên mình không cho bất kỳ một người quen nào biết nó (kể cả anh cũng sau khi thư lên mặt báo lần 2 mới biết).

Hôm nay post lên đây như là một kỷ niệm, bởi hôm nay, 21/8/2008, là một ngày đặc biệt, ngày-minh-chứng-rằng-mình-đã-thực-sự-bước-ra-khỏi-trái-tim-người. Mình đã ở đó quá lâu, lâu đến cắn rứt, lâu đến mức không ai (cả chính anh) còn quan tâm rằng mình vẫn đang tồn tại...

Hôm nay, lẽ ra mình nên vui mới phải, nhưng sao không thấy vui nhỉ? Uh, mà cũng chẳng buồn nữa... Tệ thật đấy!

Mọi chuyện đã trôi vào quá vãng. Và dù rằng người đó của ngày hôm nay (kể cả bản thân mình cũng vậy) không còn đáng để trân trọng nữa, nhưng ở góc khuất nơi trái tim mình, vẫn mãi dành một chỗ trang trọng cho "chiếc rương ký ức". Bởi... đó là tình đầu!

21/8/08

Entry for August 21, 2008

Đi an dưỡng một tháng. Đánh rơi một cục tiền - trị giá gần 3 chỉ vàng SJC (tính theo tỉ giá của ngày viết entry)