Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

22/8/08

Vĩnh biệt tình yêu đầu

Đêm buồn nhớ anh.

Anh yêu thương!

Hôm nay nữa là tròn một năm ta xa nhau. Anh đã bỏ em rồi, cuối cùng thì em cũng phải tin rằng đó là sự thật! Những lá thư em gửi đã không hề được hồi âm, tiếng chuông điện thoại cũng không một lần nào vang cho riêng em...

Một năm qua anh không thể nào biết được, có nhiều lúc em vẫy vùng điên cuồng giữa dòng đời chỉ mong một lần được nhìn thấy anh rồi buông xuôi cũng thoã nguyện. Vậy mà, cho đến khi kiệt sức, em vẫn không biết phía nào là có anh! Những lúc như thế, em tưởng mình đã có thể chết đi, thế nhưng em vẫn sống, sống bằng ký ức của những ngày có anh, quằn quại trong nỗi nhớ thương để chờ đợi một ngày anh trở lại...

Đau đớn vì anh, héo hắt vì anh nhưng em chẳng thể nào trách anh được. Tại sao em lại trách anh chứ: Em hiểu tất cả những gì anh đã làm để cầu mong cho em có được cuộc sống sung sướng, hạnh phúc. Một mái nhà tranh hai trái tim vàng ư? Cả anh và em đều không tin vào điều đó! Chúng ta là con người của thế kỷ 21, biết sống với những mơ ước, hoài bão lớn lao. Giá như bây giờ chúng ta mới khởi đầu của tuổi hai mươi, hai mốt thì sẽ sắn sàng chờ đợi nhau để cùng tiến lên những nấc thang của công danh và hạnh phúc. Nhưng em đã bước sang tuổi hai lăm rồi - cái tuổi mà với người dân thành phố thì vẫn còn quá trẻ, còn ở miền quê nhỏ bé này thì đã có con bi bô tập nói. Anh làm sao có thể đành lòng để em chờ đợi thêm nữa! Còn nếu xây dựng tổ ấm ngay ư? Càng không thể được. Chúng ta không thể chỉ sống bằng tình yêu mà phải có vật chất mới nuôi dưỡng được nó. Em từ bé đến giờ được nuông chiều, dù gia đình không mấy khá giả, em vẫn có cuộc sống như một tiểu thư. Anh yêu em nhưng chỉ có hai bàn tay trắng. Dù em sẵn lòng cùng anh đi đến cùng trời cuối đất thì tình yêu và lòng tự trọng trong anh cũng không cho phép anh làm chai sạn đôi bàn tay xinh đẹp của em bởi những vất vả lam lũ đời thường.

Tất cả những điều đó anh chưa một lần nào nói ra nhưng em vẫn hiểu. Sự thật vẫn cứ là sự thật, nó ngang nhiên tồn tại! Vậy mà suốt một năm qua em đã không dám nhìn thẳng vào nó, để rồi cứ mãi chìm ngập trong nỗi đớn đau - hy vọng - chờ đợi - và rồi tuyệt vọng... Sự thật nào cũng thế, phải khó khăn lắm em mới có thể chấp nhận được. Dù muộn nhưng thà rằng một lần cho trái tim mình vỡ tan còn hơn là suốt đời để cho nỗi đau hả hê gậm nhấm phải không anh? Ngay lúc này đây, em đang nhặt nhạnh những mảnh vỡ của cuộc tình mình để cất vào chiếc rương ký ức. Rồi thời gian sẽ qua, mang theo cả niềm đau này! Em sẽ sống như anh từng mong muốn thế: Mạnh mẽ đứng lên ngẩng cao đầu bước trên con đường tương lai, dù cuộc hành trình chỉ còn lại một mình em đơn độc...

Anh yêu thương! Có lẽ đây là thư cuối cùng em viết cho anh. Anh hãy cất giữ nó để tin rằng người con gái anh yêu thương ngày nào giờ đang bắt đầu thực hiện ước mơ của mình bằng những bước đi đầu tiên tự tin và quả quyết. Hãy tin tưởng đi, em sẽ không phụ lòng mong mỏi của anh đâu! Chúng ta vẫn còn yêu nhau nhiều quá, nhưng em mong thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Và anh, anh cũng quên em đi, quên thực sự chứ không phải mang nỗi đau mà trốn chạy, đó không phải là cách! Định mệnh đã đẩy chúng ta ra xa nhau và dòng đời cuốn xô mỗi người một ngả, nhưng quá khứ đó vẫn là của chúng ta. Hãy giữ lấy những kỷ niệm êm đềm ngày còn có nhau để mai này trên đường đời nếu có gặp lại nhau, chúng mình sẽ cười nụ cười rạng rỡ nhất.

Anh yêu thương! Em gọi anh thêm một lần như thế nữa để rồi chôn sâu vào tận đáy lòng, chấm hết một câu chuyện tình.

Ngày mai bắt đầu là những ngày vất vả...

Xin gửi vào quá khứ một tình yêu!

-----------------

Đây là lá thư mình viết để tham gia cuộc thi "Thư viết cho người yêu" do Tạp chí thế giới trong ta tổ chức và đã lọt vào vòng chung khảo đợt 3 năm hai nghìn lẻ mấy không nhớ. Dĩ nhiên thư này được rất nhiều người xa lạ đọc nhưng tuyệt nhiên mình không cho bất kỳ một người quen nào biết nó (kể cả anh cũng sau khi thư lên mặt báo lần 2 mới biết).

Hôm nay post lên đây như là một kỷ niệm, bởi hôm nay, 21/8/2008, là một ngày đặc biệt, ngày-minh-chứng-rằng-mình-đã-thực-sự-bước-ra-khỏi-trái-tim-người. Mình đã ở đó quá lâu, lâu đến cắn rứt, lâu đến mức không ai (cả chính anh) còn quan tâm rằng mình vẫn đang tồn tại...

Hôm nay, lẽ ra mình nên vui mới phải, nhưng sao không thấy vui nhỉ? Uh, mà cũng chẳng buồn nữa... Tệ thật đấy!

Mọi chuyện đã trôi vào quá vãng. Và dù rằng người đó của ngày hôm nay (kể cả bản thân mình cũng vậy) không còn đáng để trân trọng nữa, nhưng ở góc khuất nơi trái tim mình, vẫn mãi dành một chỗ trang trọng cho "chiếc rương ký ức". Bởi... đó là tình đầu!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét