Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

20/10/14

Đợi ngày ngược gió

Đủ nắng hoa sẽ nở
Đủ gió chong chóng sẽ quay
Có đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy...

Mình đã từng đọc được mấy câu này ở đâu đó, hôm nay tự nhiên nhớ lại, cảm giác như có thứ gì ở xa xôi dội vào tim đau nhói. Ở đâu đó, trong miền ký ức, đã từng có đủ nắng, đã từng có đủ gió và từng có đủ cả yêu thương...

Đôi khi muốn tha thứ mà không thể tha thứ, hay đúng hơn là đã tha thứ nhưng người được tha thứ vẫn không nhận ra lỗi lầm... Đôi khi muốn nói mà không thể nói, hay đúng hơn là đã nói mà người nghe hoàn toàn vô cảm... Rồi thỉnh thoảng cũng muốn buông xuống, bỏ hết đi, format lại bản thân. Nhưng rồi nhận ra yêu thương và ký ức là những thứ không dễ gì xóa được. Vì tiếc nuối quá khứ mà không thể nào buông bỏ hiện tại...

Ước gì có thể nhẹ nhàng buông bỏ!
Ước gì có thể nhẹ nhàng mang theo!

Hạnh phúc dường như chỉ là lưng chừng khoảnh khắc. Dù vậy vẫn cố bước về phía trước, những bước chân chông chênh, bởi yêu thương cho đi nhưng không còn được nhận đủ. Liệu ta có đủ niềm tin mà bước tới?! Liệu có chút hạnh phúc nào còn sót lại đợi ta ở phía cuối con đường?! Thỉnh thoảng cảm giác mình như một đóa bồ công anh cứ đuổi bay theo gió... Không biết liệu có đợi được đến ngày ngược gió để đón lấy yêu thương?!

Thì ra hôm nay là 20.10 đấy. Hôm trước, trước nữa nhớ. Hôm qua nhớ. Đến tận sáng nay, trưa nay vẫn nhớ. Vậy mà sao giờ lại quên mất hôm nay là 20.10 nhỉ?! Hoa đấy, quà đấy mà lại quên... 

Nghe lòng đang đau và nước mắt thì vẫn mặn mòi như thế!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét