Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

2/1/11

Sổ thơ của anh trai

Hôm nay dọn lại đống sách vở cũ tình cờ thấy quyển sổ thơ của anh trai, không hiểu sao lại có ở chỗ mình nhỉ?! Nghĩ buồn và thấy thương anh, 20 năm trước anh cũng là chàng trai lãng mạn và đầy mơ mộng... Vậy mà, 20 năm sau lại suốt ngày hì hụi chở hàng cho các quán ăn. Có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không còn nhớ mình đã có một thời thanh xuân như thế...



Đây là một trong những bài thơ anh thích thời đó:
Tình yêu cho em ngày đi học
(Có lẽ anh chép cho Mối tình đầu - mối tình đơn phương của anh)

Nếu em biết tôi ngồi đây thương nhớ
Xin em đừng bước vội lúc qua hiên
Mỗi bước chân em mang nặng buồn phiền
Dẫm lên đó tình yêu tôi mê dại

Chân em bước vẫn nguyên hồn con gái
Tuổi trăng tròn vẫn ngự trị trong em
Vì đã yêu như thư viết hằng đêm
Nhưng đã giấu chẳng bao giờ dám gửi

Em có biết những lần tôi đứng đợi
Cổng sân trường mới mở đón đưa em
Nhưng mỗi lần em đến lại lo thêm
Tôi ngại quá tránh đường cho em bước

Dù vẫn biết tình yêu không hẹn trước
Đến bất ngờ - Đi cũng rất êm
Để thời gian là viên kẹo tôi thèm
Yêu chẳng nói, ngậm thời gian chạy trốn

Em đứng đó tôi mượn làm số vốn
Vượt cuộc đời gian giối với điêu ngoa
Nhưng cuối đường đành bỏ vốn chia toa
Em cũng bỏ tôi mỏi mòn thân thể

Giờ đã vậy còn gì đâu kể lễ
Tôi đi, về - cúi mặt giấu buồn đau
Phấn thời gian là lớp vải nhuộm màu
"Quên em nhé - Chuyện ngày xưa vứt bỏ"

Ngày em đến cửa hồn tôi bỏ ngõ
Cổng không gài nên vội bỏ đi qua
Đến bây giờ em đã bước đi xa
Hồn tôi đó - cửa vẫn còn bỏ trống

Khi em đến hồn tôi đang sống động
Gió núi về thương nhớ mọi hoang vu
Để mùa thu tôi làm kẻ trong tù
Trong đẹp lắm, mùa xuân về trong mắt

Nhưng xuân đến tôi vẫn chờ vắng ngắt
Em không về hai ta vẫn thôi tươi
Màu thời gian giờ chạy khắp môi cười
Tôi cúi mặt nghe hồn lên tiếng khóc.

Ngày em đến hồn tôi lên gai góc
Khi em về gai góc hóa rong rêu
Ngoảnh mặt đi dù tôi có gào kêu
Em vẫn bước cho hồn tôi si dại

Yêu nhiều lắm nên viết thành giai thoại
Chẳng ra hồn nên không dám gởi cho ai
Cúi mặt về ôm thương nhớ lên vai
Hành trang đó - Mối tình giờ đã gãy

Em hãy cất làm món quà thứ Bảy
Thay cho tôi đến đón cổng sân trường
Nhưng thời gian chưa xóa bỏ yêu thương
Em đi đó tôi đứng nhìn thương nhớ

Khi tình ái mình thua không lối gỡ
Đành quay về hoang phí mọc hai vai
Viết tình ca này biết gởi cho ai?
Cho em nhé? - Xin nhận làm kỷ niệm...

Một bài thơ hay nhưng không biết tác giả. Có thể là của một sinh viên trường Đại học Y Huế những năm 90 hoặc trước nữa (bài thơ chuyền tay được chị gái tôi - sinh viên trường Y Huế mang về, sau đó anh thích nên chép lại)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét