Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

18/5/08

Nhớ nhung

Từ ấy anh ra đi,
Ngoài song không gió thoảng
Hoa đào vắng mùi hương
Lòng em xuân hờ hững.

Từ ấy anh ra đi,
Bóng trăng vàng giải cát
Cánh cô nhạn bơ vơ,
Liệng dưới trời xanh ngát.

Từ ấy anh ra đi
Tiếng dương cầm vắng bặt
Dường tan trong đám sương
Thoảng về nơi làng mạc.

Từ ấy anh ra đi,
Em gầy hơn vóc liễu
Em buồn như đám mây
Những đêm vầng trăng thiếu.

Chuyển nhà xong giờ mới rảnh rỗi ngồi sắp xếp đống sách vở, tình cờ gặp lại bài thơ này trong cuốn tập "Phân tích kiểm nghiệm sản phẩm thủy sản" (hơi đối lập nhưng thế mới là lãng mạn). Đây là bài thơ của Hàn Mặc Tử mà mình đã chép hình như là năm 1997. Năm thì không nhớ rõ nhưng mình vẫn nhớ chính xác là hôm đó chủ nhật, hai đứa định rủ nhau lên giảng đường học nhưng lại giận, mình ôm cả đống sách vở bỏ về nhà Duyệt nằm chơi nguyên ngày. Mấy chị em Duyệt mới đi Quy Nhơn về, bài thơ đọc qua hình chụp cứ mờ mờ ảo ảo. Tâm trạng hôm đó không tốt nên đọc thấy bài này là thích (giờ vẫn thích) dù nhiều chữ không đọc ra mà chỉ đoán. Nhiều năm qua đã thuộc luôn rồi mà cũng không thèm kiểm chứng độ chính xác nữa...

Hịc hịc! Lật mấy quyển tập mới phát hiện ra một đôi điều thú vị:

Thứ nhất, suốt ba năm chuyên ngành gần như mình không bỏ học tiết nào - Bằng chứng là ngần ấy năm mà chỉ duy nhất có 2 trang có chữ chị Phương chép giùm...

Thứ hai, mình không có thói quen viết bậy bạ trong vở học (vì bao giờ cũng có một quyển vở nháp đi kèm để chơi carô ). Mà cũng không có thằng mô dám viết vô cả!

Nghĩ lại thấy cũng buồn, không có nét chữ của bạn bè làm kỷ niệm, không có vài câu trêu chọc nhau trong giờ học (toàn viết trên giấy nháp thôi) để đôi lúc ngồi đọc lại mà lẩm bẩm chửi. Có thằng nào đó cũng bạo gan viết ghép tên hai đứa lên tập vở của mình, nhưng mà gan thỏ nên chỉ dám viết bằng bút chì thôi!

Thứ ba, là điều buồn cười nhất: Thì ra ngày xưa đi học mình chép bài cực kỳ cẩn thận, mấy chuyện bên lề nghe thầy cô kể cũng ghi vô, gạch đít xanh xanh đỏ đỏ, nghĩ đến lúc ra trường sẽ đụng đến. Ai dè, đúng 10 năm sau "tình cờ" lật lại mới thấy . Không biết 10 năm qua mình đã làm gì nhỉ?

1 nhận xét:

  1. Chị cũng vừa dọn lại giá sách, mấy cuốn vở cũ những lần trước còn tiếc nuối,giờ cho Ping cân ký hết. 13 năm rồi, kiến thức đã quá cũ, nhưng vẫn thấy tiếc, dù không mấy khi lấy ra xem lại. Nên thực ra vẫn còn 1 số cuốn trên giá sách, chứ chưa hết hẳn!

    Trả lờiXóa