Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

8/5/11

Đi

Vậy là đi, lại một cuộc hành trình đơn độc không người đưa tiễn. Khép lại sau lưng cánh cửa với ngôi nhà đầy bóng tối. Khoảng không gian yêu dấu quen thuộc giờ im lìm, lạnh lùng trong bóng tối nhờ nhờ đầu hạ. Tôi không muốn đối diện với nó vào khoảnh khắc này, nhưng, cực chẳng đã, chuyến tàu đưa tôi đi không thể xuất phát vào giờ khác... Vậy nên lần nào cũng vậy, bước chân đi mà không muốn ngoảnh nhìn lại ngôi nhà yêu dấu của mình. Thế nhưng, thỉnh thoảng, tôi ước (chỉ là ước thôi) lúc tôi quay về sẽ có ánh sáng trong ngôi nhà đó và có một người đang chờ đợi tôi trở về, thật hạnh phúc biết bao...

Tắt đèn. Đóng cửa. Và đi... Hẹn ngày quay về...

1 nhận xét:

  1. Chắc chắn sẽ là như vậy ML ơi, cố lên. ^_^ BLV về NT rồi

    Trả lờiXóa