Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

7/5/11

Lại chuẩn bị lên đường

Lại chuẩn bị gói ghém đồ đạc để lên đường. 

Giá như có thể đi luôn đừng quay về nữa thì tốt. Đôi lúc..., nhiều lúc..., chính xác là thường xuyên... mình đã nghĩ đến việc ra đi... Mình mong muốn một cuộc sống bình yên ở một nơi nào đó, đừng mang gánh nặng rằng có quá nhiều người đang phải lo lắng cho mình. Trước đây thì mình tin nếu mình đi sẽ có một người vì vắng mình mà buồn đến chết mất, nhưng bây giờ thì không, bây giờ nếu mình đi ngoài mẹ ra sẽ không ai buồn lâu vì mình nữa. Nếu mình đi xa, mẹ sẽ buồn nhiều lắm. 

Từ bé đến lớn mình chưa từng cho mẹ được niềm tự hào nho nhỏ nào cả, bởi bóng của chị gái quá lớn trong lòng mẹ. Chị gái là sự hãnh diện của cả gia đình, mình không mong làm được điều gì to tát, chỉ mong mẹ không phiền lòng vì mình, nhưng mình không làm được. Cho đến bây giờ, lúc mẹ đã già và mình bắt đầu già, lúc mẹ bắt đầu cần đến mình mỗi khi muốn trút nỗi buồn phiền vì ai đó, không lẽ mình lại ra đi...!?

Cuộc sống quả thật quá khó khăn, tất cả những gì mình muốn làm tại đây đều không làm được, và bây giờ muốn ra đi cũng không thể. 

Gói ghém đồ đạc, chỉ là đi để lại quay về...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét