Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

14/2/08

Viết cho người trong ngày Valentine

Đây là một trang báo cũ (của mình). Giờ đọc lại mới thấy, té ra viết báo dễ thật! Đừng hỏi tôi nhân vật chính trong này là ai, tôi không thèm dấu, mà vì chỉ viết bằng cảm xúc khi đọc chuyện của người khác...

Em không biết phải bắt đầu như thế nào, vì em đang giận mình lắm! Tại sao em lại nhớ đến quay quắt giọng nói của anh trong ngày lễ Valentine chứ?

Mới đó mà đã hơn nửa năm rồi anh nhỉ. Mình tình cơ gặp nhau trên con đường trốn chạy tình yêu. Một người bạn đã nói với em rằng: "Nếu người ta có thể tự chữa lành vết thương cho nhau thì sẽ... kinh khủng lắm!" Em không tin, bởi vết thương dù lành vẫn còn sẹo sẽ làm mình nhức nhối mỗi khi chuyển mùa. Và nữa, em cũng không tin có người đủ khả năng sưởi ấm và làm liền lại những mảnh vỡ băng giá trong ngực em. Em không tin mình còn có ích cho một ai đó!...

Vậy mà...

Nửa năm, thời gian chưa dài để hai đứa mình hiểu nhau, nhưng cũng đủ cho chúng ta biết đem niềm vui nhân đôi và nỗi buồn chia vơi một nửa. Trên con đường tình, có lúc ta tưởng khó lòng bước tiếp, thế rồi mọi chuyện cũng đang lui dần vào ký ức.

Ừ, mà mình là gì của nhau nhỉ, chỉ một lần vô tình vào mạng giết chết thời gian thôi mà! Chúng ta - hai người bạn, chưa biết mặt và không muốn biết mặt nhau. Nhưng cũng chẳng cần thiết phải gặp nhau và biết đâu như thế có khi lại hay... Giờ mình chỉ cần nghe giọng nói của nhau là đã biết đang vui, đang buồn hay đang hờn dỗi rồi.

Như mấy hôm nay, anh giận em, em biết, dù anh luôn nói "giận làm gì cho mệt người", em vẫn biết. Sao anh không thể dịu dàng với em một lần, mà cứ phải gồng mình lên như thế? Em hình dung được cuộc sống của anh - một người mà xung quanh luôn vây chặt những ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Anh có đầy đủ những gì mà người khác mơ ước, có phải vì thế mà anh luôn tỏ ra kiêu ngạo - ngay cả với em? Hay bởi anh biết em không cần tất cả những thứ anh đang có, nên anh sợ mình sẽ trở nên yếu đuối trước mặt em?

Hôm nay là ngày lễ Valentine, em chắc chắn anh cũng đang rất nhớ giọng nói của em và em biết anh không thể giận em đến hết ngày hôm nay được. Vì thế, đã gần 12 giờ đêm nhưng em vẫn ngồi đợi điện thoại của anh... Anh hãy một lần yếu đuối trước mặt em đi, sống thoải mái, mạnh mẽ như anh từng có và yếu đuối khi cần... Chúng ta, hai trái tim chẳng còn lành lặn nữa, hãy cứ là chính mình trước mặt nhau, để dù suốt đời không gặp thì mình vẫn là điểm tựa của nhau để vững tin bước tiếp.

Điện thoại đổ chuông, chính là anh! Cảm ơn anh - người không phải là tình yêu nhưng đã cho tôi biết ngày mai không phải là ngày hôm qua!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét