Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

15/3/11

Mẹ tôi

Tuần trước mẹ đi hội nghị gì gì đó về Nhà giáo hưu trí ở Phường. Người ta mời mẹ lên hát. Mẹ để túi xách bên trong có tờ 100 ngàn ở ghế ngồi. Cuối buổi, mẹ ghé chợ mở túi ra  lấy tiền thì nó đã không cánh mà bay.  Chuyện đó tôi chỉ được biết qua người hàng xóm. Tôi hiểu là mẹ tiếc đứt ruột nhưng lại không biết kể cùng ai...

Từ ngày ba mất, vợ chồng anh trai thứ tiếp quản quày kinh doanh tạp hóa, chị dâu thứ không có thời gian tham gia các sinh hoạt cộng đồng ở Phường. Chị dâu trưởng là BCH Đảng ủy Phường mà lại không vận động được "quần chúng" trong gia đình nên thường xuyên bị nhắc nhở. Cuối cùng  mẹ đành phải thay chị dâu thứ tham gia tất cả.

Rồi cũng nhờ đó, mẹ bắt đầu vơi bớt nỗi buồn vắng ba. Tuy biết rằng mẹ học văn rất giỏi, hát cũng không tệ, thế nhưng chúng tôi lớn lên không từng thấy mẹ làm thơ, cũng chưa từng nghe mẹ hát. Có phải vì ba văn chương lai láng quá, hát hay quá nên mẹ "từ bỏ" chăng!? Dù sao thì đến tuổi ngoài 60 mẹ bắt đầu tập hát, bắt đầu làm thơ (bài thơ đầu là thơ viết tặng ba) cũng đủ thấy sự cố gắng và niềm vui lấp lánh trên gương mặt mẹ. 

Vậy nhưng, cả một bầy con chẳng đứa nào quan tâm đến những bài hát mà mẹ dày công luyện tập. Mẹ biểu diễn văn nghệ ở Phường không đứa nào đi xem. Những bài thơ mẹ viết thì chị gái bảo "mẹ cứ viết cho vui thôi chứ đừng gửi đăng ở đâu cả nhé...". Dù vậy mẹ chưa bao giờ trách móc.

Tôi là con gái nhưng lại lớn lên gai góc như một cây xương rồng, lạnh lùng và xa cách với mẹ. Cho đến tận bây giờ mẹ mới kịp để ý đến điều này. Mẹ buồn vì tôi nhiều... Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính lại khó dời. Có lẽ an ủi lớn nhất của mẹ là có tôi thật lòng ủng hộ mẹ làm thơ, có tôi còn thời gian nghe mẹ hát...

Tôi mỗi lần ghé qua chỉ là chớp nhoáng, lúc nào mẹ cũng phải chạy đuổi theo níu lại để nhờ tôi "duyệt" giùm mẹ bài thơ mới viết hoặc "duyệt" bài hát trước khi biểu diễn. Đôi khi mẹ phải rụt rè "nếu con bận quá thì thôi...". Kể cả chuyện mất 100 ngàn, cũng nhờ tôi ngồi buôn dưa lê  bên nhà hàng xóm mới biết, chứ với mẹ thì "tại mẹ thấy con không có thời gian nên mẹ không kể"...

Đau lòng đến thế là cùng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét