Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

24/12/07

Những mùa Noel đã xa



Một mùa Noel nữa lại đến...

Nhớ ngày xưa, lúc còn ở quê, mình hầu như không hề biết đến Noel. Ấn tượng Noel qua mỗi năm chỉ là đi ngủ sớm với lời nói quen thuộc của ba: "Noel năm nào cũng lạnh!", rồi thêm vài chuyện ba kể mà lúc đó mình chẳng hình dung nổi.

Năm đầu tiên vào Đại học, chuyện buồn cười... Có một anh chàng khoá trên, tự nhiên thích mình (phải gọi là mình bị bao vây tứ phía). Hơhơ, lúc đó mới bước vào cổng trường mà có người thích mình, suốt ngày chạy theo mình thấy cũng oách oách. Mình không yêu, hay đúng hơn là chưa hiểu về tình yêu. Mỗi buổi tối, chàng ta hình như chỉ có mỗi một việc duy nhất là đi tìm xem mình học ở giảng đường nào để đến ngồi cùng rồi đợi đưa mình về. Lâu ngày mình thấy cũng thích thích. Nhưng mình thì chẳng bao giờ đi học hay đi chơi một mình, lúc nào cũng có một chị và hai đứa bạn thân nữa. Tội nghiệp, riêng tiền để chiêu đãi bọn mình ăn chè ở quán chè rẻ nhất cũng đủ cho chàng nhịn đói mất mấy ngày rồi. Nói dài dòng quá mà giờ mới đến chuyện buồn cười đêm Noel: Chàng theo đạo nhưng mình có biết Noel là gì đâu, có biết Noel là ngày rất quan trọng với chàng đâu! Hôm đó, chàng mặc một chiếc áo mới màu tím láng óng, quần trắng, tóc tai bóng mượt (thực ra mình không nhìn thấy, sau này chị bạn lấy hình về rồi kể cho mình nghe thôi). Chàng cùng bạn đến mời nhóm mình cùng đi chơi Noel. Mình lấy cớ bận làm thí nghiệm hoá nên đứng lì trong phòng hoá không chịu ra ngoài. Chàng đợi mãi hơn 2 giờ đồng hồ, không ngờ mình đã lẻn về nằm ngủ ở nhà, thế là chưng hửng! Chị bạn thấy tội nghiệp quá nên phải đi cùng. Nghe nói hôm đó chàng im lặng từ lúc đi cho đến lúc về luôn. Hehe, thế là chàng bỏ mình quay 180 độ sang yêu con ông thầy giáo trong trường (cô bé đó đẹp dã man). Chuyện này còn buồn cười hơn nữa: mình tức giận đến thẫn thờ mất mấy hôm - thật ra lúc đó cũng tưởng đó là tình yêu. Sau này mới hiểu, con gái quả thật quá là ích kỷ!

Noel của năm thứ 2, cả phòng một bầy con gái rủ nhau đi bộ từ Trường mình sang tận Cao đẳng ăn ốc. Lại còn bảo nhau, ăn ốc phải uống rượu mới không bị đau bụng, thế là gọi ngay một xị. Lúc về, mỏi chân quá, nhảy vào quán gọi tiếp mỗi đứa một ly chanh rum, hehe, về đến phòng đứa nào cũng tưng tưng, lại đúng đêm mất điện nên kéo nhau ra ngồi giữa sân ngắm trăng tâm sự đến hơn 1 giờ mới chịu đi ngủ.

Và rồi những mùa Noel sau... Tất cả đã xa xôi... Tình đầu...

Từ ngày về Đồng Hới (kể cả lúc có chồng) mình hình như đã quên mất Noel rồi. Ở đây chỉ còn có một dấu tích nhà thờ, dân theo đạo chắc chẳng còn ai nên Noel cũng chỉ ồn ào hơn ngày thường một chút bởi bọn teen đua xe ầm ĩ ngoài đường...

Noel năm nay mình nhận được lời chúc "Giáng sinh vui vẻ!" đầy điện thoại và đầy cả e-mail. Nhưng anh không ở bên, bàn tay mình vẫn lạnh đấy thôi...

Đành thôi, tự chúc mình và chúc tất cả mọi người một mùa Giáng sinh AN LÀNH - VUI VẺ - HẠNH PHÚC!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét