Vì có niềm vui. Vì có nỗi buồn. Vì đôi lúc muốn được trải lòng cùng ai đó... Viết, chỉ đơn giản bởi đó là khoảnh khắc mình đang sống!

Translate

23/3/07

Thư gửi Mẹ

Mẹ kính yêu của con!

Con biết mẹ đau khổ vì con nhiều lắm nhưng con đã không thể làm khác được, con phải ra đi... Có thể rồi một ngày kia con nhận ra quyết định này là sai lầm nhưng con sẽ không bao giờ hối hận! Con vốn là một đứa con gái yếu đuối, vậy mà từ bé đến giờ đã làm mẹ đau lòng không ít. Những quyết định của con thì chẳng ai có thể thay đổi hay khuyên giải được, con lì lợm quá phải không mẹ?

Mẹ kính yêu của con! Giá như mẹ biết được con yêu mẹ đến nhường nào thì chắc mẹ bớt khổ tâm hơn. Con ra đi không phải vì không yêu mẹ mà là vì tương lai của chính con, con cần sống đúng cuộc sống của mình, sống như mình mong ước! Bây giờ chính là lúc con yêu mẹ hơn bao giờ hết, hơn cả những khi còn được gần bên mẹ... Mẹ và chị đã chăm sóc và rất cưng chiều con, nhưng mẹ thì luôn nghe lời chị, chị thì lại coi con là con nít, những việc con làm bao giờ cũng sai trái, những điều con suy nghĩ là “không bình thường”.

Mẹ kính yêu! Từ lúc con bắt đầu biết suy nghĩ cũng chính là lúc con bắt đầu biết tủi thân... Buồn biết mấy khi thầy cô và mọi người chỉ biết đến con vì con là em gái của chị. Đúng, chị con học giỏi tiếng vang khắp vùng, nhưng mà con cũng đâu đến nỗi quá tệ! Tại con học dở hay tại người ta đã đặt vào con quá nhiều kỳ vọng? Những năm còn học cấp 1, con được bạn bè tôn sùng vì học giỏi, lên đến cấp 2 bọn nó bắt đầu nghe tiếng chị thì chúng nể con chỉ vì con có chị... Con chẳng biết mình học sút từ khi nào, có lẽ bắt đầu là năm lớp 10 khi bước vào bậc PTTH. Đó là khi con biết để ý đến bản thân, như bạn bè con muốn được ăn mặc tươm tất hơn, không phải sửa quần áo cũ của chị nữa. Nhà mình khi đó cũng đã khá giả hơn, vậy mà con nhận được những gì mẹ nhỉ, chỉ là lời mắng mỏ: “Xem chị mày đó, nó có mặc đồ rách thì người ta vẫn nể sợ, mày cứ học cho giỏi đi, chỉ biết mỗi áo với quần!”. Thật thế, chị vừa giản dị, học giỏi, vừa xinh đẹp lại vừa có tài ăn nói. Còn con chẳng được gì cả, lại xấu xí nữa. Mẹ ơi, con buồn tủi vô cùng khi nghe người ta bàn luận “Chị em nó như con hai nhà, cô chị trắng trẻo xinh đẹp thế, cô em thì lại...”! Tại sao trời đã không cho trí thông minh lại không hào phóng bù đắp cho con một chút nhan sắc hả mẹ? Chẳng ai động viên con, về nhà, ra đường cũng chỉ là sự so sánh. Nỗi mặc cảm, chán nản trong con cứ lớn dần lên để rồi thu lấy kết quả: Rớt Đại học. Bây giờ con cũng chẳng còn nhớ nổi là mình đã phải sống và ôn luyện như thế nào cho đến kỳ thi năm sau... Rồi con cũng vào được Đại học, năm tháng tiếp theo có lẽ chính là quãng đời con cảm thấy hạnh phúc nhất! Con có bạn và có nhiều người yêu quý, con hạnh phúc vì đã hết mặc cảm, bạn bè và người yêu đã giúp con nhận ra được giá trị của bản thân mình... Người yêu của con, mẹ cũng biết ít nhiều về anh ấy rồi, anh ấy sống ở một miền quê nghèo như quê mình. Anh ấy yêu con nhiều lắm, cả mẹ và gia đình anh ấy đều quý con. Vậy mà con đã phụ bạc, cố tình dứt bỏ tình yêu ấy... Mẹ, mẹ có hiểu là con đau đớn đến thế nào không? Hẳn là mẹ không thể hiểu bởi mẹ đâu biết con làm như vậy chỉ vì con yêu mẹ nhất trên đời, con không muốn nước mắt mẹ rơi khi con đến xứ người...

Thế là con đã trở về sống cùng gia đình mình cố gắng sống và làm việc cho mẹ có niềm tự hào về con dù biết điều đó là rất khó. Có lẽ con sẽ cứ tiếp tục sống mãi như thế nếu không gặp người ấy. Anh đã thông cảm, chịu khó ngồi nghe con nói, chia sẻ với con mọi niềm vui, nỗi buồn, anh ấy vực con dậy dạy cho con cách sống và làm chỗ dựa để con đi tiếp (con vốn rất yếu đuối và tự ti mà!). Rồi anh ấy đã quyết định lấy con, chắc không phải vì tình yêu mà vì sợ con sẽ ngã gục khi anh ấy rời xa. Biết vậy con vẫn bằng lòng vì con yêu lắm, yêu rất nhiều mẹ ạ, đúng là con không thể sống thiếu anh ấy được. Nhưng mẹ biết không, chúng con bị phản đối bởi mẹ anh ấy, nghiệt ngã quá phải không mẹ!

Con ra đi, quyết định rời xa anh ấy, không muốn mình trở thành mối bất hoà trong gia đình người mà con đã yêu hết mình. Anh ấy đã như bầu trời che chở cho con, con thực sự không muốn anh ấy phải chống lại cả gia đình. Con từng nghĩ là mình sẽ không thể sống nếu không có anh, nhưng mẹ thấy đấy, con đã đứng dậy để sống vui vẻ và đầy bản lĩnh, đó cũng chính là vì anh ấy! Giờ thì chắc mẹ đã hiểu tại sao con ra đi không một lời từ biệt. Ngày trước con đã trở về vì mẹ, giờ con lại ra đi vì bản thân mình... Vẫn yêu mẹ nhưng bây giờ con đã hiểu là con phải sống đúng cuộc sống của chính mình, con quyết định ra đi là đúng phải không mẹ?!

Mẹ kính yêu! khi con viết cho mẹ những dòng này là khi con đã lấy lại được thăng bằng, như đã nói, con đang sống vui vẻ và đầy bản lĩnh. Xin mẹ hãy cứ yên tâm về con, con đang sống trong vòng tay bè bạn, họ yêu quý con và quan trọng hơn là họ hiểu, thông cảm với con! Con mong mẹ hiểu cho tình yêu của con dành cho mẹ để mẹ sống thanh thản hơn trong những ngày không có con bên mẹ. Hôm nay là 8/3, con rất nhớ mẹ, con biết mẹ vẫn còn giận vì sự ra đi của con, những dòng này con viết để mong được tạ lỗi cùng mẹ. Nhiều lần con đã định xin mẹ tha thứ nhưng không đủ can đảm, hôm nay nhìn những bó hoa mà bạn bè con mua tặng cho mẹ của họ, con nhớ mẹ đến thắt lòng. Vì mẹ, vì con, vì những người phụ nữ trong gia đình ta, xin mẹ hãy tha thứ cho con...!

Con rất yêu mẹ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét